Tô Tuyết Vy mở cửa sổ ở trên lầu ra, gió biển mang theo sự ấm ướt từ biển cả thổi vào trong phòng, cô định vươn tay ra đóng cửa thì một cánh tay khác nhanh hơn cô đã làm việc đó.
"Bác sĩ đã dặn dò không được để cô ra gió." Tuy Thịnh Vân Hạo nói lời quan tâm nhưng lại khiến Tô Tuyết Vy không rét mà run.
Cô xoay người đi, không thèm để ý đến anh, nhưng ngay khi cô định rời đi, anh liền vươn tay kéo cô lại.
Tô Tuyết Vy bị Thịnh Vân Hạo mạnh mẽ kéo lấy, không đứng vững mà ngã vào lòng anh.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng trong anh chỉ thấy đôi mắt của Tô Tuyết Vy toàn là hận ý.
Cô chật vật định rời khỏi sự kiểm soát của anh, vậy nhưng Thịnh Vân Hạo lại mạnh mẽ ôm lấy cô.
Tô Tuyết Vy kinh hô một tiếng: "Thịnh Vân Hạo, bỏ tôi ra."
Cô vừa nói vừa không ngừng đấm vào ngực anh, vậy nhưng anh không mảy may để ý đến hành động làm loạn của cô, dùng sức ném cô lên trên giường.
Sau đó phẫn nộ đè lên người cô, anh nắm chặt lấy cổ tay cô, ép cô đặt tay lên đỉnh đầu.
"Cô làm bộ làm tịch như thế này rốt cuộc là để cho ai xem hả?" Thịnh Vân Hạo chất vấn cô.
Tô Tuyết Vy quay đầu không thèm nhìn anh.
"Không có ai hết, chỉ là trong lòng không vui mà thôi." Ngữ khí ngang ngược của cô như thể đổ thêm dầu vào lửa giận của Thịnh Vân Hạo.
"Vậy sao? Vậy tại sao lúc Chu Hạo Thanh muốn đưa cô đi, sao cô không đi cùng anh ta?" Thịnh Vân Hạo đem câu hỏi vốn được anh giấu kín trong lòng mấy ngày hôm nay ra hỏi cô.
Tô Tuyết Vy cười nhạo một tiếng: "Tôi cũng muốn đi đấy, nhưng tôi không thể để mặc Tô Thần ở trong tay anh được." Cô cố ý nói ra những lời khiến anh khó chịu.
Vậy nhưng Thịnh Vân Hạo lại cúi đầu xuống thô bạo hôn cô, như thể là trừng phạt câu nói vừa rồi của cô.
Nụ hôn này của anh khác hẳn với những nụ hôn trước kia, một nụ hôn mang đầy hận ý.
Tô Tuyết Vy bị anh hôn thô bạo đến mức hô hấp dần trở nên khó khăn, mãi cho đến khi Thịnh Vân Hạo thấy cô không thể chịu nổi được nữa, mới chịu buông tha cho cô.
"Nếu như trong lòng cô luôn thủy chung nhớ thương người đàn ông khác như vậy, vậy thì cô lấy cơ thể cô để trả nợ cho tôi đi." Thịnh Vân Hạo dứt lời liền hung hăng xé rách quần áo trên người Tô Tuyết Vy.
"Thịnh Vân Hạo, anh là thằng khốn nạn." Tô Tuyết Vy bất lực phản kháng lại sự mạnh mẽ của anh, chỉ đành để anh tùy ý lật qua lật lật lại bản thân cô mà giày vò.
Khóe mắt cô giờ đây lại ẩm ướt một lần nữa, anh nói trong lòng cô nhớ thương người đàn ông khác, lời nói đó đã khiến trái tim cô như vỡ vụn.
Không có, không có một ai hết.
Từ trước đến nay trái tim cô chỉ có hình bóng của một người đàn ông, cho dù là bốn năm trước hay là hiện tại, cô cũng chỉ đem lòng yêu người đàn ông ấy.
Vậy mà anh lại chẳng hay biết.
"Thịnh Vân Hạo, anh cũng chỉ có thể dùng phương thức này mà chà đạp tôi thôi." Tô Tuyết Vy nằm trên giường, khàn khàn lên tiếng.
Đồng từ Thịnh Vân Hạo tối sầm lại, lời nói của cô đã khiến anh không thể kiềm chế được bình tĩnh.
"Với tư cách là tình nhân của tôi, đây là việc duy nhất cô có thể làm." Thịnh Vân Hạo hết lần này đến lần khác nhắc đến hai chữ "tình nhân" trước mặt cô, sỉ nhục cô, để nghe cô nói ra những câu nói nhu nhược, vậy nhưng Tô Tuyết Vy một mực không chịu mở miệng.
"Tôi biết rồi." Tô Tuyết Vy với tay kéo lấy chiếc chăn để che đi cơ thể trần trụi của mình, còn Thịnh Vân Hạo thì lại đứng một bên lạnh lùng nhìn cô.
"Quên không nói với cô một tin vui, Chu Hạo Thanh sắp đính hôn rồi, vì vậy cô đừng hy vọng hão huyền rằng anh ta sẽ đến đưa cô đi." Anh cố ý nhân mạnh hai từ "đính hôn".
Tô Tuyết Vy kinh ngạc trong phút chốc, Chu Hạo Thanh kết hôn không phải là chuyện tốt sao.
Thịnh Vân Hạo trông thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô, thâm tâm anh vô cùng vui vẻ, vậy nhưng vào chính khoảnh khắc anh rời khỏi phòng.
Tô Tuyết Vy bỗng ngồi dậy, chất vấn anh: "Tại sao anh lại muốn lợi dụng tôi?"
Thịnh Vân Hạo quay người lại, dùng ánh mắt âm u nhìn cô.
Giống như câu hỏi của cô vô cùng đại nghịch bất đạo, khiến anh từng bước từng bước giận dữ tiến đến gần cô.
Thịnh Vân Hạo biết cô đang chất vấn anh về sự việc ở buổi đấu giá, hóa ra mấy ngày hôm nay cô không thèm để ý đến anh chính là vì đang so đo chuyện này.
Mà Tô Tuyết Vy không nhịn được chuyện này nữa, cuối cùng vẫn nói ra.
"Cô hãy thấy may mắn vì bản thân vẫn còn giá trị để lợi dụng." Thịnh Vân Hạo gằn từng