Vào buổi tối ngày thứ hai của bữa tiệc từ thiện, hầu như tất cả những người có máu mặt của giới giải trí thành phố Dung Châu đều biết tin tức người kế nhiệm của nhà họ Chu và chủ tịch tập đoàn của nhà họ Thịnh đã chi rất nhiều tiền vào cuộc đấu giá chỉ vì người đẹp.
Mà Tô Minh Nguyệt vẫn luôn nằm trong bệnh viện khi vừa nghe thấy tin tức này thì tức giận đến mức quét hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
“Minh Nguyệt, con đừng có như vậy, cho dù Thịnh Vân Hạo đưa con tiện nhân Tô Tuyết Vy đó tham gia bữa tiệc thì có làm sao, trong lòng Thịnh Vân Hạo, con chắc chắn quan trọng hơn con tiện nhân đó nhiều.” Mạnh Tú Cầm ở bên cạnh khuyên nhủ.
Nhưng Tô Minh Nguyệt hoàn toàn không nghe, vẻ mặt cô ta tràn đầy đau khổ hét lên với Mạnh Tú Cầm.
“Tất cả đều là do mẹ lúc trước đã đồng ý nhận nuôi Tô Tuyết Vy, nếu không có cô ta thì Thịnh Vân Hạo sẽ không bao giờ yêu cô ta, còn bệnh của con tại sao người bị bệnh lại là con, con muốn bị bệnh như thế này sao.” Dáng vẻ cuồng loạn của Tô Minh Nguyệt khiến Mạnh Tú Cầm có chút sợ hãi..
“Minh Nguyệt à xin lỗi con, tất cả đều là lỗi của mẹ, nhưng nhất quyết nhận nuôi nó là ý của cha con mà.
Hơn nữa, Thịnh Vân Hạo bây giờ vẫn luôn một lòng một dạ với con, con cần gì phải sợ con tiện nhân Tô Tuyết Vy kia như vậy.” Mạnh Tú Cầm bước lên phía trước đỡ Tô Minh Nguyệt đang quỳ một chân trên mặt đất.
Trong lòng cô ta cũng biết rõ cho dù bây giờ Thịnh Vân Hạo vẫn luôn một lòng quan tâm đến sức khỏe cô ta, nhưng tất cả những thứ này đều là giả hết.
“Mẹ à, mẹ có biết tại sao anh Vân Hạo lại muốn dẫn theo Tô Tuyết Vy đến bữa tiệc tối, còn vì cô ta mà tham dự buổi đấu giá không.” Tô Minh Nguyệt đột nhiên nắm lấy cánh tay Mạnh Tú Cầm, hoảng sợ lo lắng hỏi.
“Minh Nguyệt, không có chuyện gì đâu.
Có lẽ là do con tiện nhân Tô Tuyết Vy kia dụ dỗ cậu ấy, con đừng quá lo lắng, Thịnh Vân Hạo sớm muộn gì cũng sẽ là của con, lẽ nào con đã quên con chính là ân nhân cứu mạng của cậu ta.” Khóe mắt Mạnh Tú Cầm hiện lên vẻ nham hiểm và gian xảo.
“Đúng, đúng, con chính là ân nhân đã cứu mạng anh Vân Hạo, anh ấy nhất định sẽ không bỏ rơi con, có đúng không? Nhất định sẽ đối xử tốt với con có đúng không?” Tô Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
“Con nói đúng.” Mạnh Tú Cầm vỗ vỗ vai Tô Minh Nguyệt, an ủi cô ta.
“Mẹ, con muốn đi tìm anh Vân Hạo, anh ấy đã lâu không đến thăm con, con muốn đi tìm anh ấy.” Tô Minh Nguyệt đột nhiên đứng dậy nói với Mạnh Tú Cầm, cô ta vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang dần thay đổi kể từ khi Tô Tuyết Vy trở về.
“Nhưng mà không phải con chuẩn bị làm phẫu thuật sao? Bác sĩ nói bây giờ con không thể xuất viện.” Mạnh Tú Cầm kéo cô ta lại.
Nhưng Tô Minh Nguyệt vẫn không nghe lời khuyên của Mạnh Tú Cầm, khăng khăng muốn đi tìm Thịnh Vân Hạo, Mạnh Tú Cầm không còn cách nào chỉ có thể len lén đưa cô ta ra khỏi bệnh viện.
Mà điều khiến Tô Minh Nguyệt càng thêm kinh ngạc đó là chờ đến khi cô ta chạy đến biệt thự bên bờ biển thì lại bất ngờ nhìn thấy Tô Tuyết Vy và Thần Vũ đang chơi đùa trong vườn hoa.
Tô Minh Nguyệt vẫn mặc kệ sự ngăn cản của quản gia, quả quyết xông vào biệt thự, đi thẳng đến vườn hoa.
“Mẹ ơi, mẹ mau đến bắt con đi.” Thần Vũ vừa cười lớn hô lên vừa quay đầu chạy về phía Tô Minh Nguyệt.
“Con chạy chậm lại một chút.” Tô Tuyết Vy nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Ai nha.” Thần Vũ đang ngồi trên mặt đất xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn “vật thể” mà cậu bé vô tình va phải.
“Cô, sao cô lại ở đây?” Thần Vũ dường như có chút vui vẻ hỏi.
“Lời này nên để tôi hỏi mấy người mới đúng?” Khuôn mặt Tô Minh Nguyệt tràn đầy tức giận nhìn Tô Tuyết Vy đang đi tới.
Tô Tuyết Vy cũng không ngờ Tô Minh Nguyệt sẽ đến, nhưng mà sau khi nghĩ lại thì đây cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ Thịnh Vân Hạo vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Tô Minh Nguyệt, cho nên cô ta đến đây cũng không có gì là kỳ lạ.
“Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy kéo Thần Vũ đứng dậy rồi để Quy Ngọc Quỳnh dẫn bé đi chỗ khác chơi, sau đó mới ngước mắt lên nhìn Tô Minh Nguyệt.
“Tôi không cần phải báo cáo với cô chuyện tôi ở đây, có đúng không?” Tô Tuyết Vy không muốn nhìn thấy cô ta vì thế quay người rời đi, nhưng Tô Minh Nguyệt lại bước lên phía trước chặn đường của cô.
Khuôn mặt Tô Minh Nguyệt nghiêm nghị chất vấn: “Có phải là cô đã dụ dỗ anh Vân Hạo, cho nên anh ấy mới đưa cô về đúng không?”
Tô Tuyết Vy cảm thấy buồn cười khi nghe những lời này, lập tức cười chế nhạo.
“Cô nghĩ tôi còn cần phải dụ dỗ sao? Tôi lại cảm thấy nói rằng cô dụ dỗ Thịnh Vân Hạo thì mới là chính