Lâm Tịch Tuyết nghe cô nói vậy bỗng nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc gương, vừa nhìn vừa hỏi.
“Thật không? Tớ đã thay đổi rồi sao? Có phải trở nên già đi không?”
Tô Tuyết Vy cười ra tiếng, sau đó trả lời: “Không phải, là trở nên vô cùng xinh đẹp.
”
Lời Tô Tuyết Vy nói là thật, Lâm Tịch Tuyết thực sự rất xinh đẹp.
Tô Tuyết Vy và Lâm Tịch Tuyết trò chuyện một lúc mãi đến khi trời nhá nhem tối thì Lâm Tịch Tuyết mới đứng dậy chào tạm biệt.
Tô Tuyết Vy vô cùng biết ơn người bạn Lâm Tịch Tuyết này.
Dù là trước đây hay bây giờ thì cô ấy vẫn luôn coi mình là người bạn thân tốt nhất.
Cô ấy không quan tâm đến những gì bản thân cô đã trải qua trong suốt 4 năm mất tích đó, điều này khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Thời gian nhiều năm như vậy đã bào mòn tất cả các góc cạnh của cô, mà cô cũng không phải là người thích để lộ vết sẹo của mình cho người khác nhìn.
Đối với những gì Lâm Tịch Tuyết nói, cô nhất định phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra?
Rốt cuộc thì Tô Minh Nguyệt còn lén gạt cô làm những chuyện gì nữa, cô nhất định phải tìm hiểu rõ từng việc một.
Khi Thịnh Vân Hạo trở về, anh không hề hỏi về việc Lâm Tịch Tuyết đến đây, ban đầu Tô Tuyết Vy còn định thảo luận với Thịnh Vân Hạo về việc cho cô trở lại trại trẻ mồ côi một chuyến, nhưng cô còn chưa kịp nói thì Thịnh Vân Hạo đã chặn lời của cô trước.
“Anh đang nói cái gì vậy? Tô Minh Nguyệt muốn gặp tôi sao? Gặp tôi để làm gì?” Trong tiềm thức Tô Tuyết Vy rất không thích cái tên Tô Minh Nguyệt này, đặc biệt là nghe từ trong miệng Thịnh Vân Hạo.
“Cô ấy là bệnh nhân, mà cô lại là người truyền máu cho cô ấy.
Cô ấy là người tốt bụng như vậy, cô ấy muốn gặp cô tất nhiên là vì muốn cảm ơn cô.
” Thịnh Vân Hạo từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng nói khi nhìn Tô Tuyết Vy đang ngồi trên sô pha.
Hôm nay khi anh đến bệnh viện thăm Tô Minh Nguyệt, cô ta đã nói với anh rằng cô ta muốn gặp Tô Tuyết Vy.
Ban đầu anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Tô Minh Nguyệt cứ liên tục quấn lấy anh yêu cầu.
Mà bác sĩ cũng thông báo với anh rằng Tô Minh Nguyệt có thể tiến hành phẫu thuật rồi.
Cho nên anh mới để Tô Tuyết Vy đến gặp cô ta, coi như là để xoa dịu tâm trạng của cô ta trước khi phẫu thuật.
“Cảm ơn tôi? Tôi nghĩ không cần thiết.
” Tô Tuyết Vy lạnh lùng từ chối, cô sẽ không tin Tô Minh Nguyệt muốn cảm ơn cô đâu.
“Tô Tuyết Vy, sợ rằng cô đã quên nhiệm vụ của mình rồi, chuẩn bị máu cho Minh Nguyệt trước khi phẫu thuật cũng là nhiệm vụ của cô, chưa kể cô ấy còn là chị gái của cô.
” Thịnh Vân Hạo đột nhiên nhắc đến quan hệ giữa Tô Minh Nguyệt và cô.
Mà điều này chính là chuyện Tô Tuyết Vy ghét nhất, cô đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng dậy, trừng mắt nhìn Thịnh Vân Hạo: “Đừng nhắc đến từ chị với tôi, tôi cảm thấy buồn nôn lắm.
”
Thịnh Vân Hạo nghe cô nói vậy thì cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, sau đó nói với Tô Tuyết Vy một câu rồi bỏ đi.
“Cô muốn gặp thì gặp, không muốn gặp cũng phải gặp.
”
Tô Tuyết Vy biết Tô Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt khi đòi gặp cô, nhưng Thịnh Vân Hạo đã cưỡng chế cô như vậy, cô hoàn toàn không có biện pháp chống cự.
Không biết Tô Minh Nguyệt lại đang muốn giở trò gì, xem ra cô cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, vậy mà Tô Tuyết Vy lại nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang ăn sáng trong phòng ăn.
“Mẹ ơi, mẹ đến ăn sáng đi.
” Thần Vũ vui vẻ hô lên với cô, trên tay trái của bé còn đang cầm miếng bánh mì.
Còn Thịnh Vân Hạo thì lạnh lùng nhìn tờ báo trên tay, xem ra anh đã dùng bữa xong từ lâu rồi.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sau lưng, Tô Tuyết Vy sững sờ nhìn dáng vẻ được ánh nắng chiếu vào khi đang ngồi cúi đầu đọc tờ báo của anh.
Anh lớn lên vốn rất đẹp trai nho nhã, rất ưa nhìn.
Thời gian bốn năm đã khiến anh trở nên càng trầm tĩnh ổn trọng hơn.
Mặc dù toàn thân toát ra khí tức người sống chớ lại gần nhưng lại càng lộ ra vẻ quý phái, tao nhã.
Nếu như anh không nói lời nào thì sẽ tốt hơn.
Bởi vì sau đó Thịnh Vân Hạo đã nói một câu khiến lòng người trở nên rét lạnh: “Còn đứng ở đó làm gì? Mau ăn đi.
”
Tô Tuyết Vy biết anh sẽ không bao giờ cho cô sắc mặt tốt mà.
“Mẹ ơi, mẹ dậy muộn quá, con dậy sớm hơn mẹ đấy.
” Thần Vũ nói chuyện không rõ ràng do đang bận nhai bánh mì.
Tô Tuyết Vy vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cưng chìu nói: “Con là tốt nhất đúng không.
”
Sự tương tác giữa Tô Tuyết Vy và Thần Vũ khiến Thịnh Vân Hạo