Tô Tuyết Vy lạnh lùng nhìn Tô Minh Nguyệt đang tự đánh giá bản thân, nhưng cô không phải là người cực kỳ nhàm chán như vậy.
“Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.
” Tô Tuyết Vy nói xong thì muốn xoay người rời đi, nhưng lời nói của Tô Minh Nguyệt đã ngăn cô lại.
“Tôi đã nói tôi muốn cảm ơn cô mà, như thế này đi, chỉ cần cô chịu rời khỏi anh Vân Hạo thì tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô.
” Tô Minh Nguyệt nghiêm nghị nói.
Tô Tuyết Vy cảm thấy thật nực cười.
“Nếu tôi không chịu đi thì sao?”
Đôi mắt của Tô Minh Nguyệt trở nên lạnh lẽo khi nghe cô nói vậy, cô ta lại quay đầu nhìn Thần Vũ đang ngồi trên ghế ở hành lang.
“Tôi không nghĩ rằng cô có tư cách gì để mặc cả với tôi.
”
Đối mặt với lời đe dọa trắng trợn của Tô Minh Nguyệt, Tô Tuyết Vy hoàn toàn không thèm quan tâm bình tĩnh đáp lại.
“Cô muốn dùng Thần Vũ để uy hiếp tôi sao? Chỉ sợ là cô đã quên thằng bé là con trai của ai rồi.
”
Lời đe dọa ngang ngược của Tô Tuyết Vy khiến Tô Minh Nguyệt choáng váng một lúc.
“Vì vậy, tốt hơn hết là cô đừng nên đưa ra bất kỳ ý nghĩ xấu nào.
” Tô Tuyết Vy hừ lạnh một tiếng.
Tô Minh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Tuyết Vy sẽ đe dọa cô ta như thế này.
Nhưng mà Tô Minh Nguyệt tạm thời kìm nén cơn tức giận trong lòng, cười nói với Tô Tuyết Vy.
“Nếu cô bằng lòng rời khỏi anh Vân Hạo, thì tôi sẵn sàng để cô quay về nhà họ Tô, dù sao thì cũng tốt hơn là tình trạng ăn nhờ ở đậu như bây giờ.
”
Nghe điều kiện của Tô Minh Nguyệt, cô càng cảm thấy nực cười hơn.
Năm đó, khi cô rời khỏi nhà họ Tô thì cô hoàn toàn không muốn quay lại nhà họ Tô.
Mà ở nhà họ Tô có một người mà cô hận nhất trong cuộc đời này, còn hận hơn cả Tô Minh Nguyệt và Mạnh Tú Cầm.
Không ai trên thế giới này có thể hiểu được cảm giác đó, cô có cảm xúc rất phức tạp với Tô Hồng Dịch, người đang cầm quyền hiện tại của nhà họ Tô, hồi đó là ông ta đã nhận nuôi cô từ cô nhi viện nhưng cũng chính tay ông ta đã đẩy cô vào địa ngục.
Có lẽ trên đời này ngoại trừ ông ta thì không có ai biết nguyên nhân thật sự khiến cô rời khỏi nhà họ Tô, ngay cả Chu Hạo Thanh cũng không biết.
Cô nghĩ đến cái đêm khủng khiếp đó, cô đã nghĩ nếu như mình có thể chết trong đêm đó thì tốt quá, nhưng số phận đã không để cô chết vào đêm đó.
Cho nên từ khi đó cô quyết định cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Tô, bây giờ nghe xong lời này của Tô Minh Nguyệt, toàn thân cô khẽ run lên, căm hận nhìn Tô Minh Nguyệt rồi lạnh lùng nói.
“Cô cho rằng tôi hiếm lạ nhà họ Tô mấy người lắm sao? Cho dù bây giờ cô có giết chết tôi thì tôi cũng sẽ không trở lại nhà họ Tô, cho nên cô nên từ bỏ suy nghĩ này đi.
”
Tô Minh Nguyệt không bao giờ nghĩ rằng Tô Tuyết Vy sẽ từ chối cô ta một cách dứt khoát như vậy.
“Tô Tuyết Vy, cô đừng có mà không biết tốt xấu, cô đã quên mất lúc trước là ai mang cô từ cô nhi viện trở về, là ai cho cô chỗ ở sao? Hiện tại cô trở nên vong ân phụ nghĩa như vậy, cô có xứng đối mặt với ba sao?”
Tô Minh Nguyệt không nhắc đến Tô Hồng Dịch thì còn tốt, vừa nhắc đến Tô Hồng Dịch thì cả người cô giống như một con sư tử đang giận dữ, giống như phát điên gầm lên với Tô Minh Nguyệt một cách mất kiểm soát: “Tô Minh Nguyệt, đừng có nhắc đến ba cô trước mặt tôi.
”
Tô Minh Nguyệt bị Tô Tuyết Vy mắng như vậy, cô ta có chút không biết phải làm sao, cô ta không hiểu tại sao Tô Tuyết Vy lại đột nhiên trở nên mất kiểm soát, như thể cô ta vừa nói ra điều gì vô cùng đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Tô Minh Nguyệt mới hồi phục tinh thần.
“Tô Tuyết Vy, cô bị điên rồi sao, cô dám la mắng với tôi sao? Tôi chỉ đề nghị cô trở về nhà họ Tô, không cần phải sống cảnh ăn nhờ ở đậu mà thôi, cô không biết tốt xấu đến mức đó hả.
”
Nếu như không phải Tô Minh Nguyệt nhắc đến Tô Hồng Dịch thì Tô Tuyết Vy cũng sẽ không mất kiểm soát như vậy, cô gần như đã quên hết những vết sẹo và ký ức xấu xí đó, nhưng bây giờ chúng lại bị khui ra.
“Tôi chính là không biết tốt xấu như vậy đó, Tô Minh Nguyệt cô cũng đừng uổng phí tâm cơ nữa.
” Tô Tuyết Vy nói xong thì lập tức muốn rời đi.
Nhưng Tô Minh Nguyệt đã ngăn cô lại lần nữa.
“Tô Tuyết Vy, cô nhất định phải rời khỏi anh Vân Hạo.
” Tô Minh Nguyệt tiếp tục dây dưa không ngừng.
Tô Tuyết Vy lại bị Tô Minh Nguyệt ngăn lại thì trong lòng rất tức giận.
Biểu cảm trong mắt cô khi nhìn Tô Minh Nguyệt vô cùng lạnh lùng.
“Hôm nay cô gọi tôi đến bệnh viện chính là muốn cùng tôi nói những lời này sao? Nếu như cô thật sự gọi tôi đến bệnh viện chỉ để nói những lời nói nhảm này, vậy thì