Đôi mắt của Thịnh Vân Hạo bỗng nhiên tối sầm lại.
“Cái gì?” Rõ ràng chính mắt anh đã nhìn thấy Tô Tuyết Vy đi vào bệnh viện, làm sao có thể không thấy đâu được?
Thịnh Vân Hạo âm thầm siết chặt đôi tay mình lại.
“Anh, anh Vân Hạo, em thật sự không biết anh đang nói cái gì, em hoàn toàn không có gặp được Tô Tuyết Vy.”
Thịnh Vân Hạo nghe thấy câu này thì trong mắt tràn đầy lửa giận, vừa lạnh vừa nóng, toàn thân tựa như đang toát ra khí lạnh.
Sau đó quay lại hét vào mặt vệ sĩ.
“Mau đi tìm Tô Tuyết Vy về cho tôi.”
“Cậu Hạo, bây giờ cô Nguyệt không có nhiều thời gian để chờ như vậy, vẫn nên đưa cô ấy đến phòng cấp cứu trước, đừng nên chậm trễ.” Bác sĩ lo lắng nói sau khi nhìn vào màn hình giám sát bên giường.
Khi Tô Minh Nguyệt được đưa đến cửa phòng cấp cứu, cô ta bất ngờ nắm lấy cổ tay Thịnh Vân Hạo.
“Anh Vân Hạo, anh có thể đồng ý với em một chuyện không, nếu như anh đồng ý thì em mới đồng ý đi vào phòng cấp cứu, nếu không em sợ sau khi vào rồi sẽ không gặp lại anh nữa.”
Sắc mặt Thịnh Vân Hạo vô cùng khó coi nói.
“Em đừng có nói bậy, anh nhất định sẽ cứu em, em yên tâm đi.”
“Không được, anh Vân Hạo, anh nhất định phải đồng ý với em.”
Thịnh Vân Hạo nhìn thấy sắc mặt Tô Minh Nguyệt dần trở nên tái nhợt, anh cảm thấy cô ta thực sự không thể đợi lâu như vậy.
“Em nói đi, là chuyện gì vậy?”
Trong lòng Tô Minh Nguyệt đột nhiên mỉm cười giống như âm mưu đã thành công, sau đó cô ta lôi kéo cánh tay Thịnh Vân Hạo không buông.
“Anh Vân Hạo, nếu em có thể ra khỏi phòng phẫu thuật thì anh có thể cưới em không?”
Thịnh Vân Hạo lập tức sửng sốt khi nghe thấy điều này, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với Tô Minh Nguyệt, mặc dù anh biết rằng Tô Minh Nguyệt chính là người đã cứu anh khi còn nhỏ, nhưng trong lòng anh rốt cuộc vẫn không thể vượt qua rào cản của chính mình.
Không phải là anh không biết Tô Minh Nguyệt đã dành tình cảm cho anh rất nhiều năm, nhưng anh vẫn luôn giả vờ câm điếc, không biết chuyện này.
Nhìn thấy Thịnh Vân Hạo im lặng như vậy, Tô Minh Nguyệt cố ý ho một cách dữ dội để giành được thiện cảm của anh, sau đó nói.
“Anh Vân Hạo, anh thực sự không muốn cưới em sao? Thôi được rồi, vậy nếu như em không thể ra khỏi phòng phẫu thuật thì xin anh đừng quên em đi có được không?”
“Em đừng có nói bậy nữa, anh đồng ý với em là được.”
Nghe thấy tiếng thúc giục của bác sĩ, Thịnh Vân Hạo chỉ có thể vội vàng đồng ý yêu cầu của Tô Minh Nguyệt.
“Thật không? Anh Vân Hạo, anh đừng quên những gì anh đã nói đấy, chờ em phẫu thuật xong thì chúng ta sẽ lập tức đính hôn có được không?”
Thịnh Vân Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Tô Minh Nguyệt cuối cùng cũng được đẩy vào phòng mổ, cửa phòng đóng lại, ngọn đèn màu trắng trong phòng phẫu thuật đột nhiên sáng lên chói mắt.
Tô Minh Nguyệt nghĩ đến những lời vừa rồi của Thịnh Vân Hạo thì cuối cùng cũng bật cười.
Đôi mắt cô ta ngập tràn niềm vui vì âm mưu đã được thành công.
Mà vẻ mặt của Thịnh Vân Hạo đang ngồi chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật càng trở nên khó coi đến cực điểm, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng có chút sợ hãi.
Thế nhưng không bao lâu sau anh lại nhận được một cuộc gọi.
“Cái gì? Tiếp tục tìm.” Sau khi Thịnh Vân Hạo biết rằng vẫn chưa tìm thấy Tô Tuyết Vy thì cơn giận của anh lại tăng thêm ba phần.
Rốt cuộc là tại sao? Ở bên cạnh anh khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy à? Chẳng lẽ cô lại muốn dùng chiêu cũ, biến mất giống như bốn năm trước sao? Vẻ mặt Thịnh Vân Hạo càng âm u nhìn về phía cuối hành lang.
Nếu như Tô Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì không may thì anh thề nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô.
Một giờ sau, Tô Minh Nguyệt cuối cùng cũng đã bình yên vô sự vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà vẫn chưa tìm ra Tô Tuyết Vy.
“Không phải Tô Tuyết Vy đã chuẩn bị máu cho Minh Nguyệt của chúng ta sao? Tại sao con bé lại biến mất vào lúc này, chẳng lẽ con bé cố ý sao? Cố ý muốn dồn Minh Nguyệt vào chỗ chết sao?” Mạnh Tú Cầm vừa nhìn Thịnh Vân Hạo vừa cố ý diễn kịch, nói ra những lời chua ngoa.
Thịnh Vân Hạo nghe thấy những lời đó thì trong mắt anh lại dâng lên ba phần tức giận, mà sự im lặng của Thịnh Vân Hạo khiến Mạnh Tú Cầm không thể nhịn được nói một câu.
“Nếu Minh Nguyệt thật sự có chuyện gì xảy ra, thì dù tôi có chết cũng sẽ không bỏ qua cho Tô Tuyết Vy.” Mặc dù Mạnh Tú Cầm nhìn về phía Tô Minh Nguyệt nói ra những lời đó, nhưng rõ ràng bà ta nói như vậy là để cho Thịnh Vân Hạo nghe.
Thịnh Vân Hạo nghe bà ta nói như vậy vẫn không mở miệng nói gì, vẫn luôn im lặng giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sau một lúc lâu.
“Cháu nhất định sẽ tìm Tô Tuyết Vy về cho mọi người một lời giải thích.”
Sau khi Thịnh Vân