Khi Chu Hạo Thanh chạy đến bệnh viện thì nhìn thấy Tô Tuyết Vy đang canh giữ bên người Tô Thần Vũ, bèn rón rén đi đến sợ quấy rầy đến hai mẹ con họ.
Nghe âm thanh chốt cửa chuyển động, Tô Tuyết Vy quay đầu lại thì thấy Chu Hạo Thanh, người này vẫn ôn nhu như thế, dù là ở phương diện nào cũng hết sức chu đáo.
“Thần Vũ thế nào rồi?” Chu Hạo Thanh nhỏ giọng hỏi.
“Bác sĩ nói không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được.” Tô Tuyết Vy nhìn cậu.
“Tuyết Vy, có chuyện này anh muốn nói với em.”
Hai người ở trên hành lang bệnh viện.
“Hạo Thanh, rốt cuộc là chuyện gì?” Tô Tuyết Vy có chút lo lắng.
“Anh biết ai là người bắt cóc Thần Vũ.” Chu Hạo Thanh cầm sợi dây chuyền đưa cho Tô Tuyết Vy xem.
Tô Tuyết Vy cầm lấy sợi dây cẩn thận nhìn, đây chính là dây chuyền của Tô Minh Nguyệt.
Cô ngẩng phắt đầu lên thì thấy Chu Hạo Thanh gật đầu với cô.
Tô Tuyết Vy không tự chủ được nắm chặt dây chuyền.
Tô Minh Nguyệt, lại là cô.
Lần này cô tuyệt đối không tha thứ cho Tô Minh Nguyệt nữa.
Nắm chặt sợi dây chuyền trong tay muốn đi tìm Tô Minh Nguyệt nói lý.
Chu Hạo Thanh vội kéo tay cô lại nói: “Tuyết Vy, bình tĩnh một chút, có khi cô ta đang đợi em đi qua liền cắn ngược lại một phát.
Đến lúc đó trăm miệng cũng không bào chữa nổi.”
“Nhưng không thể cứ thế bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy được.
Dù phải trả giá như thế nào tôi cũng phải tống cô ta vào ngục.” Tô Tuyết Vy siết chặt tay.
Ánh mắt nhìn về phía phòng bệnh của Tô Thần Vũ.
Lần này là do cô hại Thần Vũ phả chịu khổ, cô không thể bỏ qua cho Tô Minh Nguyệt được.
“Tôi có một bản thu âm cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Bây giờ chỉ chừng này chứng cứ không đủ để tố cáo họ.” Chu Hạo Thanh cầm điện thoại ra.
“Hạo Thanh, bản thu âm gì cơ?” Tô Tuyết Vy nhìn cậu.
Chu Hạo Thanh kéo cô đến góc một khúc cua, rồi bật bản ghi âm cho cô nghe.
“Tôi muốn ông giết chết đứa bé kia, ngay bây giờ.”
Những lời này tựa như một khối đá khổng lồ tàn nhẫn nện vào lòng Tô Tuyết Vy, làm sao cô ta có thể có tâm địa rắn rết đến như vậy?
Tô Tuyết Vy cả người run rẩy, dây chuyền ghim vào trong da thịt, từng giọt máu tí tách nhiễm đỏ cả sợi dây.
Nhưng nỗi đau thể xác cũng không lấn át nổi từng trận đau đớn trong lòng.
Tô Tuyết Vy cười nhạo bản thân thật ngây thơ, vì cái gì lại đi tin tưởng Tô Minh Nguyệt vẫn còn chút nhân tính chứ.
Tô Minh Nguyệt, cả người của nhà họ Tô nữa, các người cứ chờ mà xem.
Các người thiếu tôi cái gì tôi nhất định sẽ đòi lại từng cái một.
Tô Tuyết Vy cảm kích nhìn Chu Hạo Thanh nói: “Cảm ơn anh, Hạo Thanh, thật cảm ơn anh đã đưa thứ này cho tôi.”
“Chỉ cần Thần Vũ không sao là tốt rồi, nhà họ Tô quả thật đáng ghê tởm.”
“Tôi phải đi tìm Tô Minh Nguyệt ngay bây giờ.
Tôi muốn đòi lại công đạo cho Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy nói xong liền đi về phía bên kia của bệnh viện.
Lúc Tô Tuyết Vy đẩy cửa phòng bệnh của Tô Thần Vũ ra thì phát hiện Tô Minh Nguyệt cũng đang ở đây, còn ngay đúng lúc Tô Minh Nguyệt đang chuẩn bị tháo ống chụp dưỡng khí của Tô Thần Vũ ra.
“Cô đang làm cái gì?” Tô Tuyết Vy vội vàng xông lên đẩy Tô Minh Nguyệt ra.
Tô Minh Nguyệt lùi về sau mấy bước, hung tợn nhìn Tô Tuyết Vy nói: “Tô Tuyết Vy.
Hôm nay cô dám phá hư hôn lễ của tôi.”
Tô Tuyết Vy cười lạnh: “Tô Minh Nguyệt, nếu không phải cô bắt cóc Thần Vũ, hôn lễ của cô có lẽ đã bắt đầu từ lâu rồi.
Chuyện đến nước này chỉ có thể trách chính bản thân cô.”
“Nếu không phải hôm nay cô xuất hiện ở hôn lễ thì sao anh Vân Hạo lại đào hôn.
Hôm nay tôi mất mặt như vậy hoàn toàn là vì cô.” Tô Minh Nguyệt xông lên đánh Tô Tuyết Vy.
Chu Hạo Thanh vội bắt lấy tay Tô Minh Nguyệt hất ra: “Xin cô Nguyệt đây tự trọng, nơi này là bệnh viện, mời đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi.”
Nghe lời của Tô Minh Nguyệt, Tô Tuyết Vy hừ lạnh một tiếng: “Ngoài ra, hôn lễ là do đích thân cô mời tôi đến dự.
Vả lại nếu cô không bắt mất Thần Vũ, đánh chết tôi cũng không đến dự cái hôn lễ đó.”
Nghe cô nói như vậy, Tô Minh Nguyệt hơi hoảng hồn nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cô đảm bảo trên tay Tô Tuyết Vy không có chứng cứ, nói: “Cô dựa vào đâu mà nói tôi bắt Tô