Sự giễu cợt trong lòng Tô Tuyết Vy được phóng đại vô hạn.
Đến lúc này rồi mà anh còn hoài nghi mình cố ý nói dối.
“Tôi đi nơi nào, sao anh không tự đi mà hỏi Tô Minh Nguyệt? Không phải anh thân cận với cô ta nhất sao, sao ngay cả chuyện này cũng không biết thế?” Tô Tuyết Vy giương giọng giễu cợt.
Thịnh Vân Hạo nhíu mày, cất giọng lai giả bất thiện:
“Tô Tuyết Vy, cô ấy là chị cô.”
Tô Tuyết Vy cười lạnh: “Cô ta không phải, cũng chưa từng là chị gái tôi.”
Thịnh Vân Hạo nhìn cô gái trước mắt, khóc đến đỏ bừng chóp mũi, kết hợp với âm thanh khàn khàn nhất thời không muốn so đo với cô nữa.
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Tô Thần Vũ được đẩy ra ngoài, Tô Tuyết Vy vội vàng hỏi: “Thần Vũ thế nào rồi?”
“Đã qua giai đoạn nguy hiểm.”
Lúc Tô Thần Vũ tỉnh lại vừa vặn gặp ngay khuôn mặt băng sương của Thịnh Vân Hạo, có chút sợ hãi hỏi: “Chú, mẹ cháu đâu?”
Tô Tuyết Vy vì là người nhà của bệnh nhân nên bị bác sĩ giữ lại, bảo là có chuyện cần nói.
“Cô ấy có việc đi ra ngoài rồi.”
Thật ra thì Tô Thần Vũ cảm thấy rất thân thiết với Thịnh Vân Hạo, nhưng cả người Thịnh Vân Hạo cứ tản ra khí tức lạnh nhạt chớ gần nên Tô Thần Vũ mới không dám thân cận với anh.
Hồi lâu sau, Thịnh Vân Hạo mới nhẹ giọng hỏi: “Những ngày qua cháu và mẹ đi đâu vậy?”
“Ở trong phòng, mẹ nói là nhà cũ.” Tô Thần Vũ đúng sự thật nói.
Nhà họ Tô? Sao cô lại đến nhà họ Tô?
Thịnh Vân Hạo nhíu mày, có chuyện trùng hợp như vậy sao? Thời điểm Tô Minh Nguyệt cần máu, Tô Tuyết Vy vẫn ở ngay tại nhà họ Tô, rốt cuộc là có chuyện gì?
Tô Thần Vũ nhìn thấy Thịnh Vân Hạo cứ nhíu mày liền đưa tay lên vuốt chân mày anh, cười nói: “Mẹ nói cười lên mới xinh đẹp, cau mày rất xấu xí.”
Bỗng nhiên cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng truyền từ đầu ngón tay của Tô Thần Vũ tới, trong lòng liền mềm nhũn thành một mảnh.
Nhìn mí mắt của Tô Thần Vũ, anh tự nhiên cảm thấy hình như dáng dấp của đứa bé này rất giống mình, chẳng lẽ đứa bé này là con mình?
Bị ý nghĩ này dọa sợ hết hồn, Thịnh Vân Hạo rất nhanh lại nghĩ đến đứa bé này là bằng chứng của việc cô phản bội hắn, lửa giận lại vô cớ bốc lên.
Tô Thần Vũ nhìn thấy Thịnh Vân Hạo có vẻ tức giận, nghĩ là mình chọc chú không vui, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi chú, có phải Thần Vũ khiến chú không vui không?”
Thịnh Vân Hạo cảm thấy nổi giận với con nít thật không nên, không thể làm gì khác hơn là nói: “Không có.”
Tô Thần Vũ cầm tay Thịnh Vân Hạo bóp bóp nói: “Chú này, mẹ nói những lúc không vui thì cứ xoa xoa, nắm tay thì không vui sẽ bị xua đi mất.”
Bàn tay nhỏ bé của Tô Thần Vũ đặt vào tay của Thịnh Vân Hạo, hai bàn tay chồng lên nhau tựa như người cha đang bế con vậy.
Bên kia.
“Không thể nào.
Con khốn Tô Tuyết Vy kia tuyệt đối không thể biết được, chuyện này làm vô cùng sạch sẽ.” Mạnh Tú Cầm kêu lên.
“Mẹ, là thật, sợi dây chuyền cô ta cầm ra hôm nay đúng là của con, nếu như bị anh Vân Hạo biết, anh ấy nhất định sẽ rời bỏ con, mẹ, làm thế nào bây giờ?
Mạnh Tú Cầm an ủi Tô Minh Nguyệt nói: “Đừng lo lắng, Minh Nguyệt, mẹ nhất định sẽ khiến con khốn Tô Tuyết Vy kia biến mất.”
Nghe bà ta đảm bảo như vậy, Tô Minh Nguyệt mới buông xuống tảng đá trong lòng, cô ta sẽ chống mắt lên xem lần này Tô Tuyết Vy dùng cái gì đấu với cô ta.
Mạnh Tú Cầm thầm nghĩ, chỉ cần là người uy hiếp đến hạnh phúc của con gái bà ta thì đừng mong còn sống trên đời này.
Bà ta nhất định sẽ khiến Tô Tuyết Vy chết không được tử tế, bốn năm trước như thế nào thì bốn năm sau cũng giống như vậy.
Tô Tuyết Vy vừa vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không nếm ra tư vị gì.
Mặc dù cô rất muốn nói cho Thịnh Vân Hạo biết Tô Thần Vũ chính là con trai anh, nhưng bây giờ chưa phải lúc, trong tay cô còn chưa có được bằng chứng của những chuyện năm đó.
Tô Thần Vũ là người đầu tiên phát hiện ra Tô Tuyết Vy, vui vẻ hướng cô vẫy tay: “Mẹ.”
Tô Tuyết Vy đi đến cầm tay Tô Thần Vũ hỏi: “Thần Vũ thấy thế nào rồi?”
Giọng nói ôn như này là thứ Thịnh Vân Hạo khao khát bốn năm qua, không ngờ hôm nay lại được nghe thất,