Tô Tuyết Vy mang khuôn mặt vui vẻ đi vào phòng bệnh nhưng Tô Thần Vũ vì quá mệt mỏi mà đã ngủ mất.
Tô Tuyết Vy thấy vậy âm thầm thở phào một hơi, chỉ cần Tô Thần Vũ không sao là tốt rồi.
Nhẹ nhàng vuốt ve gò má đáng yêu của Tô Thần Vũ, mí mắt của thằng bé cùng Thịnh Vân Hạo giống nhau như đúc.
Điều này khiến Thịnh Vân Hạo càng thêm quyết tâm phải bảo vệ tốt Tô Thần Vũ, cô sẽ không để cho đứa bé của mình phải chịu chút ủy khuất nào nữa.
Nắm chặt hai tay, Tô Tuyết Vy hạ quyết tâm đứng lên đi tìm Tô Minh Nguyệt tính sổ.
Những thứ này một phân cô cũng muốn đòi lại.
Phòng bệnh của Tô Minh Nguyệt.
“Anh Vân Hạo, anh nói xem khi nào thì chúng ta đính hôn lại? Em rất mong đợi ngày đó mau đến.” Tô Minh Nguyệt nằm trên giường bệnh thỉnh thoảng kéo tay Thịnh Vân Hạo nói: “Chúng ta đừng mời nhiều người như vậy nữa có được không? Chỉ mời người của hai bên gia đình thôi?”
Chuyện đào hôn lần này để lại bóng ma trong lòng Tô Minh Nguyệt, không phải cô sợ mất mặt mà là sợ mất đi Thịnh Vân Hạo.
Sự xuất hiện của Tô Tuyết Vy khiến cô cảm giác được nguy cơ, thêm vào chuyện của Tô Thần Vũ nữa.
Tô Minh Nguyệt lo lắng chuyện này sẽ được phơi bày ra ngoài ánh sáng.
“Được.”
Yên lặng hồi lâu, Thịnh Vân Hạo mới nhả ra một chữ này.
Trong lòng Tô Minh Nguyệt thở phào một hơi, chỉ cần Thịnh Vân Hạo còn ở bên cạnh mình, cô tuyệt đối không sợ Tô Tuyết Vy sẽ cướp người đi mất.
Mà Thịnh Vân Hạo còn rất hận Tô Tuyết Vy nữa.
Tô Tuyết Vy ở ngoài cửa nghe được đoạn đối thoại này ngón tay nắm thành quyền trắng bệnh.
Tim cũng thật đau, tốt thôi Tô Minh Nguyệt.
Phanh.
Cửa bị đẩy mạnh ra.
Tô Tuyết Vy đi vào, khóe miệng cong lên một độ cong châm biếm: “Thật xin lỗi đã quấy rầy hứng thú của các người.”
Tô Minh Nguyệt sắc mặt cực kì khó coi nhìn Tô Tuyết Vy, nói: “Cô đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là đến đòi nợ, Tô Minh Nguyệt.” Tô Tuyết Vy từng bước bước về phía Tô Minh Nguyệt.
Thịnh Vân Hạo vội đứng chắn trước người Tô Minh Nguyệt: “Tô Tuyết Vy, cô muốn làm cái gì?”
Tô Tuyết Vy cười đến chảy nước mắt, cầm điện thoại di động trong tay quơ quơ: “Tô Minh Nguyệt, cô luôn miệng chối không có bắt cóc Thần Vũ, bây giờ tôi mang chứng cứ đến cho cô xem đây.”
Tô Minh Nguyệt hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Anh Vân Hạo, em không có bắt cóc Thần Vũ.”
Thịnh Vân Hạo liếc mắt nhìn Tô Minh Nguyệt sau lưng, ánh mắt thoáng ôn nhu, nhưng khi quay về nhìn Tô Tuyết Vy thì trong mắt không còn chút nhiệt độ: “Minh Nguyệt tuyệt đối không làm loại chuyện này, Tô Tuyết Vy nếu cô đến đổ oan cho cô ấy, tôi sẽ không tha cho cô.”
Nhìn xem, đáng châm chọc biết bao, ánh mắt ôn nhu của Thịnh Vân Hạo cho tới bây giờ chưa từng là của mình.
Tại sao anh không thể tin cô?
Tại sao?
Tô Tuyết Vy cười gằn một tiếng, đưa điện thoại di động có chưa đoạn thu âm và video ghi hình kia ra.
Tô Minh Nguyệt sắc mặt khó coi nhìn Thịnh Vân Hạo, tại sao Tô Tuyết Vy có đoạn ghi âm này chứ?
Thịnh Vân Hạo nhìn Tô Minh Nguyệt hỏi: “Minh Nguyệt, là em làm sao?”
“Không phải em, anh Vân Hạo không phải em là.
Nhất định là cô ta vu oan em.
Thu âm cũng có thể làm giả mà.” Tô Minh Nguyệt vội vàng giải thích.
Thịnh Vân Hạo dùng một câu phá vỡ mọi sự tự tin của Tô Tuyết Vy.
“Anh tin tưởng em.”
“Thịnh Vân Hạo.
Đến nước này rồi anh còn che chở cho cô ta sao? Anh bị mù hay sao mà không nhìn được con người thật của cô ta?” Tô Tuyết Vy cố nén nước mắt nói.
“Cô ấy là chị cô, tuyệt đối không thể làm loại chuyện này được.” Thịnh Vân Hạo đem Tô Minh Nguyệt bảo vệ kỹ càng sau lưng.
Tô Tuyết Vy bi thương rơi lệ, nhìn Tô Minh Nguyệt nói: “Hay, rất hay, Tô Minh Nguyệt cô chờ mà ngồi tù đi.”
Nói xong câu này, Tô Tuyết Vy xoay người rời đi.
Tại nhà họ Chu, phòng làm việc của Chu Hạo Thanh.
Chu Chu Nam đập rơi điện thoại trong tay Chu Hạo Thanh, di động rơi trên mặt đất, vốn là cuộc trò chuyện đang kết nối khi rơi xuống liền tự động ngắt, màn hình tối đen.
“Con đang làm cái gì hả? Vì một đứa con gái mà ngay cả nhà họ Chu con cũng không thèm ngó ngàng gì đến đúng không?”
Vì lấy được đoạn video kia mà Chu Hạo Thanh không tiếc bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua chuộc vị quản