Quả nhiên Thịnh Vân Hạo vừa nghe được lời này, liền cau mày lại, hiển nhiên là tin vào từng lời của Mạnh Tú Cầm nói.
Quả thật, theo như tình trạng sức khỏe của Tô Minh Nguyệt, nếu muốn bắt cóc một đứa trẻ cũng là một vấn đề lớn, nhưng anh lại quên mất rằng bên cạnh Tô Minh Nguyệt còn có Mạnh Tú Cầm.
Tô Minh Nguyệt nắm chặt lấy tay Thịnh Vân Hạo nói: “Anh Vân Hạo, em sợ, thật sự không phải là do em làm, em không có bắt cóc Tô Thần Vũ, nhất định là Tô Tuyết Vy đã đổ oan cho em.”
Khuôn mặt xinh đẹp ấy ướt đẫm nước mắt, người con gái nhìn về phía Thịnh Vân Hạo khóc đến vô cùng đáng thương.
Thịnh Vân Hạo đành phải lên tiếng an ủi nói: “Không sao đâu, anh sẽ không để Tô Tuyết Vy bắt nạt em.”
Tô Minh Nguyệt vẫn cứ khóc lóc nói: “Tại sao Tô Tuyết Vy lại có thể vô ơn như vậy? Cho dù em và cô ấy không phải là chị em ruột thịt, nhưng chúng em cũng được lớn lên cùng nhau, tại sao cô ấy lại muốn hãm hại em như thế này?”
Câu nói này rõ ràng đã đẩy hết mọi trách nhiệm cho Tô Tuyết Vy, ngược lại còn đi nói tốt cho bản thân mình.
“Nếu cô ấy hại em, anh sẽ khiến cô ấy phải trả giá.”
Nghe thấy những lời này, Tô Minh Nguyệt ôm chặt lấy Thịnh Vân Hạo, như thể lo sợ anh sẽ bỏ chạy đi vậy: “Anh Vân Hạo, anh ở lại một chút với em nữa được không? Em vẫn sợ rằng Tô Tuyết Vy sẽ lại tới đây.”
Thịnh Vân Hạo không biết rằng mình đã nói lời đồng ý như thế nào, chỉ biết là trong tâm trí mình đều hiện đầy bóng dáng của Tô Tuyết Vy.
Tập đoàn Chu thị.
Chu Hạo Thanh lòng như lửa đốt vội vàng chạy đến tập đoàn Chu thị, bởi vì Chu Chính Nam gửi tin nhắn cho anh ta bảo rằng “Ba mày sắp chết ở công ty rồi, cái thằng con trai bất hiếu này, mày không muốn quay về gặp mặt lần cuối sao?”
“Ba.” Anh ta vội vàng đẩy cửa ra.
Chu Hạo Thanh nhìn thấy Chu Chính Nam vẫn đang khỏe mạnh mà ngồi trên ghế, còn Lục Đan Bạch đang ở bên cạnh rót trà cho ông ta.
“Tại sao cô lại ở đây?” Tại sao Lục Đan Bạch lại có mặt ở đây chứ?
Chu Chính Nam vừa nhìn thấy đứa con trai của mình liền tức giận nói: “Tao bảo cô ấy đến đây đấy, mày còn biết tao là ba mày hả.
Đã mấy ngày nay rồi, ngày nào mày cũng ở bên ngoài lêu lổng, cũng không biết trở lại công ty nhìn xem một chút.”
“Ba, mấy ngày nay con đều ở trong bệnh viện.” Chu Hạo Thanh bất lực vừa đang chuẩn bị giải thích.
Bốp, Chu Chính Nam đột nhiên dùng tay vỗ lên bàn, cảm xúc kích động nói: “Mày câm miệng cho tao, trong lòng mày còn có cái nhà này sao? Mày vừa trở về nước đã đi thẳng đến bệnh viện, người đàn bà ở trong bệnh viện đó có phải đã chuốc thuốc mê làm mày lú lẫn rồi không?”
Chu Hạo Thanh nghe thấy ông ta lại đi nói Tô Tuyết Vy như vậy, trong lòng cảm thấy không vui, ngoài miệng biện giải nói: “Cô ấy không phải là…”
“Không phải là cái gì hả? Tao thấy từ khi mày trở về đây liền một lòng dốc sức ở phía bệnh viện.”
Chu Hạo Thanh còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói nên nói như thế nào, anh ta biết rằng dù có nói thêm nữa cũng vô ích.
“Nhưng mà ba à, cô ấy là một cô gái tốt.”
“Tốt, tốt lắm.
Tao nói cho mày biết nhá, cuối tháng này mày chuẩn bị đính hôn với Đan Bạch đi.”
Chu Hạo Thanh kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Con không đồng ý.”
Lục Đan Bạch ở bên cạnh nhìn Chu Hạo Thanh với vẻ mặt không vui, cũng không phải bởi vì do anh ta không đồng ý, mà là bởi vì anh ta lại từ chối quá nhanh đi.
Cả khuôn mặt của Chu Chính Nam đã tức đến đỏ cả lên: “Mày nói cái gì? Mày dám không đồng ý, chuyện này không do mày quyết định, tao nói cuối tháng này mày phải đính hôn, thì phải đính hôn cho tao.”
Chu Hạo Thanh biết được tính khí của Chu Chính Nam, chỉ đành phải nói: “Con không thể đính hôn với cô ấy.”
Chu Chính Nam tức giận đến giương mắt lên lên cao, tại sao từ khi trở về nước tính khí của con trai mình lại có sự thay đổi lớn đến như vậy chứ.
“Tao nói được là được, mày không có quyền lựa chọn.”
Chu Hạo Thanh không muốn kết hôn với Lục Đan Bạch, dưới tình thế cấp bách liền nói ra câu: “Con đến bệnh viện mỗi ngày là bởi vì Thần Vũ họ Chu.”
“Cái gì cơ?”
Người kêu lên tiếng lần này không phải là Chu Chính Nam nữa, mà là Lục Đan Bạch.
Lục Đan Bạch sải chân bước nhanh về phía trước, nhìn vào mắt Chu Hạo Thanh chất vấn hỏi: “Ý anh là Tô Thần Vũ họ Chu?”
Chu Hạo Thanh cũng không muốn kết hôn với cô ấy, nên đúng lúc nhân cơ hội này nói cho rõ ràng, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy nói: “Đúng vậy, Thần Vũ họ Chu.”
Những lời này giống như một cái tát giáng