Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta, Lục Đan Bạch có chút buồn cười: “Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ, lúc tôi quyết định giúp Tô Tuyết Vy, tôi đã điều tra rõ mọi chuyện về cô ấy rồi.”
Nghe được những lời này, Chu Hạo Thanh nhăn mặt hỏi: “Cô điều tra Tuyết Vy sao?”
“Tôi chẳng có ý xấu gì cả, chỉ là muốn biết được cô ấy rốt cục có sức hấp dẫn gì mà thôi.
Nhưng trong lúc điều tra, tôi đã vô tình biết được sự thật về chuyện bốn năm trước, hơn nữa còn biết được cô ấy hiện tại đang làm nhân viên tiếp rượu ở quán bar Hoàng Kim.”
Chu Hạo Thanh vừa nghe thấy bốn chữ “nhân viên tiếp rượu”, trong mắt anh ta tràn đầy tức giận gầm lên: “Cô có thể nói rõ hơn được không, cái gì mà “nhân viên tiếp rượu” chứ?”
Lục Đan Bạch vẻ mặt luống cuống nhìn Chu Hạo Thanh: “Anh không biết chuyện này sao? Tôi biết được chuyện này từ tư liệu tôi điều tra được đấy.”
“Không thể nào! Tuyết Vy không thể là loại người như vậy được!” Chu Hạo Thanh sắc mặt xanh mét nhìn cô ấy.
“Là thật đấy, khi tôi đến quán bar Hoàng Kim để hỏi thăm, người bên trong câu lạc bộ đã nói với tôi như vậy.” Lục Đan Bạch vội vàng giải thích thêm.
Chu Hạo Thanh nhìn Lục Đan Bạch sững sờ không tin vào tai mình, anh vẫn nghĩ Tô Tuyết Vy làm sao có thể là loại người như vậy, cô ấy làm sao có thể làm nhân viên đi tiếp bia được? Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
“Nếu như anh không tin thì có thể đi hỏi người trong quán bar Hoàng Kim!”
Lục Đan Bạch chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Chu Hạo Thanh vội vàng đi ra khỏi cửa phòng họp, cô ấy có gọi thế nào Chu Hạo Thanh cũng không nghe.
Chu Hạo Thanh nhất định phải hỏi rõ ràng Tô Tuyết Vy về chuyện này, anh ta không tin cô sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Trong lúc đó tại bệnh viện, Tô Tuyết Vy đang ở trong nhà vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa mặt, cô lấy tay tát nước lạnh lên mặt mình, cố hết sức bình tĩnh lại, cô không muốn nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nỗi đau dằn xéo lại ập đến.
Vừa rồi Thịnh Vân Hạo đã đến đưa cho cô giấy triệu tập hầu tòa của tòa án.
“Tô Tuyết Vy!” Thịnh Vân Hạo hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm cô: “Nhận lệnh triệu tập này!”
Thịnh Vân Hạo ném tờ giấy triệu tập trên tay vào mặt Tô Tuyết Vy, lạnh lùng nói: “Đừng làm phiền Minh Nguyệt nữa.
Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, Minh Nguyệt sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu.”
Giấy triệu tập xẹt qua tát như tát nước vào mặt Tô Tuyết Vy khiến cô không nói nên lời.
Cô quỳ xuống nhặt giấy triệu tập lên rồi nói với anh: “Anh Hạo, nếu anh muốn bảo vệ Tô Minh Nguyệt vậy thì anh hãy tìm cho cô ta một luật sư giỏi đi.”
Đôi mắt của Thịnh Vân Hạo như vô hồn, những lời vừa thốt ra như từng mũi kim xuyên thẳng vào tim anh: “Tôi nói rồi, cô cầm lấy giấy đi.”
Thật buồn cười làm sao! Nguời đàn ông đang đứng trước mặt cô kia xém chút bốn năm trước đã kết hôn với cô, vậy mà bốn năm sau người đứng trên danh nghĩa vợ anh lại là chị của Tô Minh Nguyệt cô.
Ánh sáng trong mắt cô đã mờ đi, nôi nhớ nhung cô dành cho anh bây giờ dường như cũng đang dần nhạt nhòa.
“Anh Hạo, tôi cũng đã nói rồi, nếu anh muốn giúp cô ta thì hãy tìm một luật sư tốt hơn cho cô ta đi.” Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo không chút sợ hãi.
Nhìn thấy Tô Tuyết Vy đối đầu với anh như vậy, lửa giận trong mắt Thịnh Vân Hạo càng thêm mãnh liệt, cô làm tất cả những điều này là vì đứa trẻ trong phòng bệnh kia, đứa trẻ mà cô cũng người khác sinh ra.
Đứa trẻ minh chứng cho sự phản bội.
Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói: “ Tô Tuyết Vy, tôi đã nhìn nhầm cô rồi.
Tôi vốn còn nghĩ rằng cô còn chút lương tâm, nhưng không ngờ cô lại đẩy Minh Nguyệt vào con đường cùng như vậy.”
Nhìn nhầm cô sao? Câu này đáng lý ra là do Tô Tuyết Vy nói ra mới phải hay sao? Rốt cuộc thì là ai đã nhìn nhầm ai?
“Thịnh Vân Hạo, rồi anh sẽ hối hận!” Tô Tuyết Vy ném lệnh triệu tập vào tay Thịnh Vân Hạo.
Thịnh Vân Hạo nắm lấy tay Tô Tuyết Vy, đẩy cô vào tường, Anh hôn lên môi cô một cách mãnh liệt rồi cắt vào đôi môi đỏ mọng ấy.
Mùi máu lan ra giữa môi và răng, Tô Tuyết Vy đẩy Thịnh Vân Hạo ra trong đau đớn.
“Anh điên rồi, Thịnh Vân Hạo!”
Thịnh Vân Hạo hai mắt đầy khinh thường nhìn chằm chằm Tô Tuyết Vy,