Tô Tuyết Vy kể cho Chu Hạo Thanh nghe toàn bộ câu chuyện.
“Hôm đó chỉ là một buổi tiệc rượu.
Tôi không biết tại sao Lục Đan Bạch cũng xuất hiện ở đó.
Cảm giác cứ như có người cố tình để anh ta đi để gặp tôi vậy.” Tô Tuyết Vy nắm chặt đôi tay.
Ngoại trừ hai người đang ngồi ở hành lang bệnh viện, mọi lời nói của Tô Tuyết Vy đều lặng lẽ đi vào tai Chu Hạo Thanh, nói cho anh ta biết sự thật.
“Lúc đó, tôi không biết ai đã tung ra tin tức này, nhưng cho dù tôi thật sự làm việc ở Quán bar Hoàng Kim, tôi vẫn sẽ không bao giờ bán đi nhân cách và phẩm giá của mình.”
“Vậy tại sao những người trong quán bar Hoàng Kim lại nói rằng em là nhân viên tiếp rượu ở đó chứ?” Chu Hạo Thanh tiếp tục hỏi.
“Nhất định là có người bảo bọn họ nói như vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.” Đôi mắt Tô Tuyết Vy ánh lên cảm xúc khó tả.
Chu Hạo Thanh trầm ngâm một chút rồi nói: “Chẳng lẽ là nhà họ Tô?”
Tô Tuyết Vy mỉm cười, giọng cười buồn bã của cô khiến Chu Hạo Thanh cảm thấy đầy xót xa: “Về chuyện này, tôi sẽ không để họ tiếp tục lộng hành đâu, tôi sẽ bắt họ phải trả giá.
Tuyết Vy...”
Tô Tuyết Vy thở dài: “Hạo Thanh, anh mau quay về đi, đi đi về về như vậy, nhìn xem đã hành anh thành bộ dạng gì rồi.”
Không để Chu Hạo Thanh từ chối, cô tiễn anh ta ra tận cửa bệnh viện: “Tóm lại là anh cứ yên tâm đi, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không sao đâu.”
Chu Hạo Thanh nhìn Tô Tuyết Vy không yên lòng, mãi đến khi Tô Tuyết Vy liên tục cam đoan sẽ không có chuyện gì, anh ta mới rời khỏi bệnh viện.
Với ánh trăng trong đêm, Tô Tuyết Vy chậm rãi trở về phòng bệnh.
Cả một bệnh viện rộng lớn thế này, trong phút chốc dường như chỉ còn lại Tô Tuyết Vy.
Hơn nữa không gian lại vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động.
Tô Tuyết Vy cứ thế nhớ lại từng chút một quãng thời gian cô và Thịnh Vân Hạo ở bên nhau.
Bốn năm thật sự có thể thay đổi được rất nhiều người, trong đó bao gồm cả cô, nhưng cô chưa bao giờ phản bội Thịnh Vân Hạo cả, cô sẽ cho anh biết sự thật, nhưng cô lại không có bằng chứng gì trong tay.
Còn chưa nói đến việc bây giờ anh xem Tô Minh Nguyệt như báu vật của mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lại mờ đi, rốt cuộc là tại sao, tại sao anh lại có thể nhẫn tâm quên đi cô, quay lưng lại với cô như vậy.
Trở lại phòng bệnh, nhìn gương mặt thanh tú đang ngủ say của bé con, Tô Tuyết Vy hai mắt đỏ hoe, cô thề sẽ không để Tô Thần Vũ gặp nguy hiểm lần nào nữa, cô sẽ khiến Tô Minh Nguyệt phải trả giá đau đớn.
Trong khi đó, ở một phòng bệnh khác, Thịnh Vân Hạo đang chăm sóc cho Tô Minh Nguyệt, anh đã ở đó từ lâu đến giờ vẫn không rời nửa bước.
Lệnh gọi triệu tập từ tòa án cũng bị anh để sang một bên.
Đột nhiên Tô Minh Nguyệt bỗng vùng vẫy trong nghẹt thở như đang gặp ác mộng, cô ta hét lên: “Không, làm ơn hãy thả tôi ra!”
Rồi cô ta đột ngột bật dậy, mở mắt ra, thở hổn hển và vỗ ngực.
Vừa quay đầu lại, cô ta đã nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang ở bên cạnh chăm sóc mình, trong lòng Tô Minh Nguyệt rất vui sướng, Thịnh Vân Hạo sẽ không rời bỏ cô ta, còn Tô Tuyết Vy có là cái thá gì cơ chứ.
“Anh Vân Hạo, em sợ quá.” Tô Minh Nguyệt giả vờ khóc: “Em lại mơ thấy Tô Tuyết Vy.
Cô ta cầm một con dao từ từ lại gần em, cô ta muốn giết em.
Em sợ quá.
Em không biết phải làm thế nào cả.” Vừa nói, cô ta vừa ôm Thịnh Vân Hạo thật