Cô nôn nóng chỉ chỉ phía sau lưng Dục Thành, cha Hình tò mò đem cháu trai thay đổi tư thế, Khả Nghiên vội vàng tiến lên vén quần áo con lên.
Chỉ thấy, da thịt trắng nõn của Dục Thành che kín bởi nốt màu đỏ nhỏ.
Lúc này Khả Nghiên rốt cuộc như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.
“Dục Thành, con thích ai nhất đây?”Một tháng qua đi, Dục Thành trừ lần trước bệnh sởi thì không còn sốt cao nữa, hiện tại bệnh sởi cũng khỏi hoàn toàn, lại trở lại nghịch ngợm như trước.
Ngồi bám ở trên đùi ông nội, bé con cẩn thận suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời nói: “Dục Thành thích vú em nhất.
”Nghe cháu trai trả lời, cha Hình có chút ghen, nhưng càng có rất nhiều nghi vấn, bình thường khi mấy đứa bé trả lời vấn đề này không phải đều muốn trả lời là mẹ trước hay sao?“Vì sao lại thế?”“Bởi vì vú em thường xuyên cùng Dục Thành chơi.
”“Ra là vậy à, thế thì ông nội không phải cũng luôn cùng Dục Thành chơi hay sao? Vì sao mà Dục Thành không thích ông nội?”“A…” - Suy nghĩ trong chốc lát, bé xoay khuôn mặt nhỏ qua, hung hăng hôn lên má ông nội: “Hì hì, Dục Thành cũng thích ông nội.
”“Hừ, đồ vật nhỏ này, thật là biết dỗ dành người khác quá mà.
”“Ông nội bắt nạt bảo mẫu, Dục Thành không để ý tới ông nội.
”“Dục Thành thích vú em, các người