Từ khi Dục Thành bệnh nặng mới khỏi sau một tháng, cũng không biết vì sao, đợt bệnh lần trước kia giống như một sợi dây, vô hình chung càng thêm kéo gần đứa nhỏ với Khả Nghiên, hiện nay thằng bé có đồ tốt gì đều sẽ cho vú em xem trước tiên, có cái gì ăn ngon cũng sẽ cho vú em ăn trước tiên, loại đãi ngộ này đừng nói mẹ, ngay cả ông nội cũng không được hưởng thụ.
“Vú em, vú em xem, mẹ lại mua cho Dục Thành món đồ chơi mới nè.
” - Cầm trong tay một cái Transformers rất lớn, cậu bé cao hứng ở trước mặt Khả Nghiên đung đưa.
Nhưng…Khả Nghiên lại không cách nào vui vẻ.
Cũng không biết vì cái gì trong một tháng này, Tiêu Lâm Na phảng phất đã thay đổi thành một người khác, trước kia đối đãi với Dục Thành cơ bản đều là hờ hững, mà hiện tại lại thường xuyên mua cho bé rất nhiều món đồ chơi cùng đồ ăn ngon, nhưng hễ Dục Thành há mồm, cô ta về cơ bản đều sẽ thỏa mãn.
Như vậy… Kỳ thật cũng không tốt, sẽ chiều hư con trai.
Có câu nói trai nghèo thì gái giàu, trai giàu thì lớn lên sẽ không phải người đáng tin cậy, cũng không có năng lực gánh vác, không chiếm được liền kêu trời khóc đất, kêu cha kêu mẹ, như vậy đâu giống là con trai đâu?Miễn cưỡng nặn ra nụ cười tươi, cô không đi theo cùng Dục Thành, mà quay đầu đi tới phòng của Tiêu Lâm Na.
“Cốc, cốc, cốc.
”“Vào đi.
” - Cô ta ngước mắt, thấy Khả