“Ồ?” – Dục Thành lập tức bị hấp dẫn, cẩn thận lắng nghe âm thanh dễ nghe này.
Khả Nghiên biết lần này bản thân thành công rồi, tin rằng trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ không thấy hứng thú với đồ chơi khác.Nhưng là…Xem ra lần này Khả Nghiên tính toán sai rồi.
Dục Thành đối với âm nhạc chỉ cảm thấy hứng thú mấy ngày lại ném sang một bên.
Nó bắt đầu đổi đồ chơi mới mỗi ngày.
Cô vắt hết óc suy nghĩ biến đổi đa dạng để hấp dẫn sự chú ý của Dục Thành, mỗi khi Dục thành có đồ chơi mới cô sẽ tịch thu ngay, giao cho nó đồ vật có ý nghĩa, dần dần, trong lúc quan trọng lại có người cũng sẽ hết tiền.Chủ yếu nhất là gần đây Dục Thành đến cơm cũng không thể nào ăn ngon miệng.Trong phòng trẻ con, Khả Nghiên ngồi xổm trước ghế ngồi của trẻ em, cầm muỗng trong tay, bên trong chính là rau dưa cùng trái cây sợi mà nhà dinh dưỡng phối hợp tốt.
Đối với đứa trẻ hai tuổi mà nói, không cần nói đến phát triển dù là trí não hay là vitamin cần cho thân thể đều có tác dụng rất lớn.“Không ăn.
Không ăn.” – Dục Thành lắc đầu quầy quậy, tràn ngập ý không