Gần đây Dục Thành càng ngày càng điêu ngoa và tùy hứng, rõ ràng trước kia nó không phải như thế.
Chị gái thật là đáng sợ… Cho dù tức giận với mình cũng không cần phải lấy một đứa nhỏ vô tội mang ra làm như thế? Huống hồ, chuyện này đã qua đi hơn một năm rồi, chị tội gì phải bắt mình đau khổ không tha chứ?Bản thân là người mẹ, lo lắng cốt nhục của mình.
Người ngoài vĩnh viễn sẽ không hiểu được nỗi lo này, trên đời này không có một người mẹ nào chịu nhìn đứa con của mình càng ngày càng hư hỏng mà mặc kệ.
Cho dù Dục Thành còn nhỏ, nhưng nếu kiêu căng này mà kéo dài thêm, có lẽ nó sẽ chậm rãi biến thành tính tình thế này.Làm sao bây giờ? Không có cách nào nói chuyện có nghĩa cũng không có cách nào chỉ bảo cho Dục Thành biết đúng hay sai.
Không cách nào nói cho nó cái gì là là đúng, cái gì mới là sai.Cô đặt cái muỗng xuống, nhìn con trai mặt tràn đầy sự bốc đồng, lòng Khả Nghiên lại vô cùng rối rắm.Vài ngày sau…“Dục Thành…” - Đẩy cửa phòng trẻ con ra, Tiêu Lâm Na mỉm cười đi đến.Dục Thành đang đùa nghịch với đồ chơi quay đầu lại mắt nhìn thấy mẹ, tình nghĩa mẹ con cũng không để ý, tiếp tục đùa nghịch món đồ chơi trong tay.“Thật là không có lễ phép.” – Trong lòng bỗng nhiên tức giận, nhưng cô ta cũng không nghĩ tới, Dục Thành biến thành bộ dáng này hôm nay còn không phải là do một tay cô ta ban tặng?“Dục Thành đang chơi cái gì vậy?”“Xe xe.”“À…” - Gật đầu, nhìn