Đủ rồi.
Đối với loại người vui buồn bất chợt như chị ta, cô vốn đã quen rồi, luôn không rõ chị ta nói câu nào mới là thật câu nào mới là giả, hoặc là toàn bộ đều là giả.“Thiếu phu nhân, đã tới Viễn Dương Bách Hóa rồi.” – Từ ghế lái phía trước, tài xế kéo cửa sổ nhỏ cách âm nói với Tiêu Lâm Na, sau đó xuống xe kéo cửa bên hông xe ra.Viễn Dương Bách Hóa.
Tiêu Lâm Na giương mắt nhìn tòa cao ốc đứng sừng sững ở trước mặt mình, ký ức những ngày trước lại ùa về.“Đi thôi.” – Tiêu Lâm Na đứng dậy, bước ra khỏi xe.
Bây giờ trang phục trên người cô ta đã rất khác so với lần trước tới đây.
Hi vọng những nhân viên trước đây không quên cô ta.“Tiểu thư muốn xem cái gì ạ?”Đi vào trước quầy vật phẩm trang sức, nhìn trang sức rực rỡ muôn màu, hai mắt cô ta tỏa sáng rực rỡ.
Ôi, kết hôn với Hình Thiên Nham mà anh cũng không đưa cho mình một chiếc nhẫn kim cương nào, hừ, tự mình mua một chiếc mang theo chơi là được rồi.“Lấy nhẫn kim cương này đóng gói lại.”Một nửa cara.
Vẫn là thẻ bài Cartier.“Tiểu thư, chín mươi tám vạn ạ.”Nghe thấy giá cả này, Khả Nghiên đứng ở một bên lập tức chau mày, cuối cùng cô đã hiểu rõ cái gì gọi là “Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói”.
Một chiếc nhẫn kim cương có thể nuôi sống biết bao người.Nhưng vẫn chưa xong.
Tiếp theo, Tiêu Lâm Na còn lục tục mua không dưới ba mươi vạn tiền quần áo, túi xách.
Mãi lâu sau, cô ta mới đến cửa hàng chuyên bán prada trước kia.“Cô nhanh chân lên.”Khả Nghiên tay xách nách mang vô số túi đồ, thở hổn hển chạy theo sau cô ta.“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” - Từ phía xa, nhân viên cửa hàng cũng đã theo dõi Tiêu Lâm Na, phía sau người hầu cầm nhiều hàng hiệu như vậy, vừa nhìn đã biết ngay là bà chủ, nhân viên tự nhiên không dám chậm trễ.Nhưng không ngờ, mặc kệ người phục vụ có thái độ tốt đến thế nào, Tiêu Lâm Na đều không để ý, luôn tỏ ý khinh thường họ.Thật tốt quá, vẫn là nhân viên lần trước.
Cô ta âm thầm cười, lập tức tìm ghế ngồi nghỉ ngơi trong cửa hàng.“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”Ngắm nhìn nhân viên đang khom lưng uốn gối kia, tròng mắt cô ta chuyển động, cao ngạo nói: “Đem toàn bộ giày mới nhất năm nay của các người ra đây.”“Vâng.
Vâng.
Xin cô chờ một lát, tôi sẽ lập tức đi lấy.”Nhân viên phục vụ nở nụ cười vui vẻ.
Không chút chậm chễ, cô nhân viên lập tức khiêng mười mấy đối giày tới trước mặt Tiêu Lâm Na.“Gì thế này?” - Nhìn lướt qua những đôi giày bày biện trên mặt đất, cô ta khinh thường nói: “Prada năm nay thiết kế kiểu gì mà không có đôi nào xuất sắc thế? Thật là…”Vừa nghe cô ta nói như thế, nhân viên cửa hàng lập tức đón ý nói theo: “Tiểu thư, tôi tin tưởng những đôi giày này cô đi vào chân nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.”“Sao cơ? Miệng thật ra rất ngọt.
Tốt thôi.” - Cô ta nhìn nhân viên cửa hàng hơi hơi mỉm cười, duỗi tay chỉ vào Khả Nghiên đang đứng bên cạnh: “Cho cô đi thử xem.”“Cái gì?” - Phải cho một cô hầu gái mang giày hàng hiệu hay sao? Nhân viên cửa hàng vô cùng kinh ngạc.“Sao thế? Không nghe hiểu ý tôi sao.
Tôi kêu cô cho cô ấy thử giày.”Thấy Tiêu Lâm Na phát cáu, nhân viên cửa hàng tự nhiên không dám ở đó nói nhiều, lập tức mang theo giày đi tới trước mặt Khả Nghiên.Thoáng sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn chị, không biết chị đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên nhớ tới mà gọi mình thử giày? Vừa muốn buông đồ trên tay xuống, ai ngờ…“Không được để đồ xuống đâu.”Cầm theo đồ thì thử giày thế nào?Nhân viên ngồi xổm trên mặt đất cũng choáng váng: “Tiểu… Tiểu thư?”“Ôi trời, con người có thói quen sạch sẽ, không thể chấp nhận đồ của mình đặt ở dưới đất, hoặc là trên sô pha gì đó, cho dù có túi mua hàng cũng không được.
Cô xem…” - Hai tròng mắt tối sầm lại, thân mình cô ta nghiêng về phía trước một chút, nhạt nhẽo cười cười: “Nếu không, cô giúp hầu gái của tôi mang giày đi?”Nghe Tiêu Lâm Na nói như vậy, nhân viên cửa hàng này cũng chỉ phải căng da đầu đi tới, cô lấy một đôi giúp đi vào chân Khả Nghiên.
Tiêu Lâm Na ngồi đó liên tục lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.Cuối cùng cũng thử xong mười mấy đôi giày, Khả Nghiên cùng nhân viên cửa hàng đều mệt toát mồ hôi đầy đầu, Tiêu Lâm Na sau đó lên tiếng: “Ôi, đều không đẹp.
Thôi bỏ đi.”Cô ta định đứng dậy bỏ đi.
Nói thật, Khả Nghiên đứng một bên cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng chỉ biết bất đắc dĩ nhìn người nhân viên đáng thương kia, sau đó đi theo cô ta.“Hừ.
Thật xui xẻo.” - Người nhân viên kia nắm chặt đôi giày, tỏ ý vô cùng tức giận.
Lúc này Tiêu Lâm Na đột nhiên dừng chân, vẻ mặt âm trầm quay đầu lại: “Cô nói cái gì?”Dù trong lòng không vui nhưng theo nguyên tắc bán hàng, người nhân viên này không thể nổi giận với khách, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: “Thưa cô, tôi không nói gì hết.”“Còn nói là không à? Cô tức giận ai đó? Đây là cách phục vụ khách hàng sao? Được.
Kêu quản lý các cô ra đây cho tôi.”Chị ta