Chụp lấy cây son kia, cô quản gia xem như cũng đã hiểu rõ dụng tâm của thiếu phu nhân.
Thiếu phu nhân này quả thật khá vừa lòng với chuyện mà cô ta vừa làm, chẳng qua không muốn nói rõ thôi.
Thật đúng là một hồ ly gian xảo.“Cảm ơn thiếu thiếu phu nhân.
Nếu cô không còn gì phân phó, tôi xin phép lui trước.”“Khoan.” - Cô ta hô lên với cô quản gia, đôi tay khoanh trước ngực mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tôi hỏi, cô thực lòng yêu thích công việc này chứ?”“Đương nhiên rồi, tôi chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ cô, lão gia và thiếu gia, với tôi mà nói đó là vạn phần vinh hạnh.”“A, thật là trung thành.
Cơ mà…” - Cô ta ngưng lại, có chút tiếc nuối mà lắc lắc đầu: “Nếu như ngày nào đó có người thay thế được cô, tôi cũng sẽ mất đi một người hầu trung thành rồi.”Nghe vậy, sắc mặt cô quản gia ngay lập tức trầm xuống: “Thiếu phu nhân, ý cô là…?”“Ha ha, thiếu gia thích ai cô còn nhìn không ra hay sao? Cái nhà này dù sao cũng do thiếu gia và lão gia làm chủ, ngay cả tôi cũng không có đủ khả năng để đảm bảo cho cô.
Nói đến đây…” - Xoay người, cô ta ngồi trước bàn trang điểm, xuyên qua tấm gương khẽ liếc mắt về phía cô quản gia đang đứng phía sau: “Chính cô phải tự ước lượng sức của mình đi thôi.”Ý của thiếu phu nhân là… Tròng mắt khẽ chuyển động, cô quản gia lại nhíu