Ánh mắt anh chợt lóe lên, Hình Thiên Nham buông bình rượu trong tay, sau đó anh mới lạnh lùng mà đáp lời anh ta: “Vẫn giống như lúc trước.”“Ôi trời…” – Dương Minh nghe thế cả người thoáng ngây ngẩn: “Người anh em, tôi biết cậu không để phụ nữ vào mắt, nhưng chẳng phải cậu đã có con rồi hay sao? Trời ạ, tôi thật không nghĩ tới, người như cậu vậy mà lặng lẽ có con đấy, tôi theo không kịp mất rồi.”Nói đến đây, khuôn mặt lạnh lùng của Hình Thiên Nham bỗng dãn ra đôi chút, khóe miệng cũng hơi nhếch lên: “Vậy anh cũng làm thử đi, không tồi đâu.”“Không tồi à?” - Quá kinh ngạc.
Uông Dương Minh cả người lui về phía sau, khẽ ngắm khuôn mặt dào dạt niềm hạnh phúc của Hình Thiên Nham.
Đây chính là đế vương vẫn luôn lãnh đạm vô tình đấy sao, dù lạnh nhạt với chuyện hôn nhân, nói tới phụ nữ anh ta cũng xem như không nghe thấy, nhưng nhắc tới con trai anh lại mỉm cười ngay, thật là kì diệu mà.
Rốt cuộc anh ta yêu đứa con của mình tới mức nào cơ chứ?“Ôi, tôi… Thôi bỏ đi.
Cứ xem như đời này tôi cũng không có cái phúc khí đó.
Con nhỏ sao? Tôi không đảm đương nổi đâu.”“Hừ.
Nuôi con nhỏ còn vui vẻ hơn chơi với đàn bà nhiều.” - Anh khinh thường liếc Uông Dương Minh một cái, lại tiếp tục uống rượu.“Thôi đi, cậu nói những lời này là khi cậu còn đang ở trong giai đoạn đẹp nhất của đời người luôn đấy, chẳng lẽ cậu cho rằng ai cũng không có hứng thú với phụ nữ như cậu sao? Nhưng mà nói thế nào thì cũng đều là vì mẹ của cậu nên mới…” - Anh ta muốn nói nhưng lại thôi.
Sau đó Uông Dương Minh mới đột nhiên nhớ ra mình đã nói ra những lời rất không nên nói mất rồi, sắc mặt anh ta trong nháy mắt trầm xuống, chậm rãi nhìn về phía Hình Thiên Nham.“Phanh” một tiếng, Hình Thiên Nham