Cũng đúng… Dục Thành hiện giờ đã thành con trai của cô ta, chính mình cũng biến thành bộ dáng này, cô ta còn có cái gì có thể lợi dụng mình, hoặc là không cam lòng? Chính là…Khả Nghiên trước sau cảm thấy mục đích của cô ta cũng không đơn giản như biểu hiện ra vậy đâu.“Vẫn là câu nói kia, tôi tuy rằng chán ghét cô, nhưng mà cô dù sao cũng là người của Tiêu gia, tôi ức hiếp cô thì có thể.
Người khác… lại không thể.
Huống chi vẫn là một con người hầu.” - Nói đến lời này, Tiêu Lâm Na tỏ vẻ tức giận, sau đó cô ta lại nói tiếp: “Cô cũng đúng thật là, làm gì luôn bị người khác ức hiếp như thế? Thật chỉ biết làm mất mặt Tiêu gia mà thôi.”Làm mất mặt Tiêu gia…Ha hả, có lẽ thật sự là chị ấy xuất phát từ việc do mình còn giữ dòng máu của Tiêu gia nên mới có thể ra tay giúp mình.Có lẽ… Có lẽ…Dần dần, Khả Nghiên nhìn Tiêu Lâm Na với ánh mắt không còn nghi ngờ nữa.
Thấy thời cơ đã đến, Tiêu Lâm Na cũng nhu hòa cười, chậm rãi đứng lên, dịu dàng hỏi: “Ngày hôm qua A Uy không làm gì em đấy chứ?”Sự việc diễn ra ngày hôm qua quả thật cô không muốn nghĩ tới, cũng không muốn lại đi nhắc tới, quá khứ qua thì cứ cho nó qua đi.
Tất cả cũng chỉ là một cơn ác mộng là được rồi.
Lắc đầu…“Hô…” - Cô ta phun một hơi, Tiêu Lâm Na an ủi cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” – Cô ta