Hôm sau, bốn người trở về thành phố S, tuy là không nỡ xa, nhưng họ đều là những người đứng dầu, không thể bỏ bê công việc lâu như vậy được.
- A, thật không nỡ rời khỏi đây chút nào, mình còn chưa chơi được gì đã phải về rồi.
- Không mất một xu nào cho chuyến du lịch này thì thế là được rồi.
Từ An An than thở, tại vì theo Lục Đình Phong để giúp Nguyệt Như Ái mà cô mất đi một ngày du lịch rồi.
Tính ra cô chỉ có hai ngày đi chơi mà thôi.
Mà Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ sau chuyến du lịch này đã trở thành một đôi.
Cũng đều là nhờ công lớn của Lục Đình Phong, nghĩ rằng lý do hôm trước mà Lục Đình Phong nói là chuyện này.
- Này, lý do hôm trước mà mày kéo tao vào đám con gái kia, có phải là giúp tao… với Như Ái không?
Lục Đình Phong nghe Lâm Dương Vũ hỏi xong, sắc mặt anh liền thay đổi, trong câu trả lời của anh giọng nói có phần giận dữ:
- Đạt được mong muốn rồi thì đừng hỏi nhiều.
Lâm Dương Vũ cũng nhận ra rằng Lục Đình Phong đó có gì không đúng, nhưng anh cũng hỏi thêm gì nữa.
Trên máy bay, trong khi Lâm Dương Vũ, Nguyệt Như Ái và Từ An An cùng nhau trò chuyện vui vẻ, rồi chơi trò chơi thì Lục Đình Phong lại ngồi cách xa, gương mặt trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Tới lúc dùng bữa trưa, thấy Lục Đình Phong vẫn ngồi im một chỗ đấy, Từ An An đứng dậy ra gọi anh.
- Này Lục Đình Phong, Lục Đình Phong.
Lục Đình Phong như người mất hồn, mặc Từ An An gọi anh cũng không động tĩnh gì.
- LỤC ĐÌNH PHONG.
Từ An An bực mình hét lớn, lúc này Lục Đình Phong mới quay ra nhìn cô.
Nhưng ánh mắt ấy nhìn cô sắc lẹm, đáng sợ vô cùng khiến Từ An An có chút rùng mình.
- Làm sao?
- Làm sao là làm sao? Từ bao giờ cậu trả lời trống không với chị thế hả ? Ra ăn trưa đi, mọi người đang đợi đấy.
- Ừ, chị ăn trước đi, lát nữa sẽ ra.
Từ An An xoa xoa đầy, không hiểu Lục Đình Phong tự nhiên bị làm sao nữa.
Thấy anh như vậy, cô cũng không muốn bắt buộc anh, vì thế liền rời đi.
- Ơ, Lục Đình Phong đâu rồi ?
- Đình Phong bảo mình ăn trước, nó ra sau.
Ra sau thì cho nhịn.
Từ An An bực mình nói lại.
Lâm Dương Vũ quan sát Lục Đình phong, từ tối qua tên bạn thân anh đã cư xử kì lạ, rồi từ sáng tới giờ luôn tách nhóm, cả người thẫn thần, trông giống như gặp một chuyện gì khó giải quyết vậy.
Hay là, có liên quan tới việc anh bị hạ thuốc lúc sáng hôm qua?
Nhưng Lâm Dương Vũ nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của mình.
Lục Đình Phong bạn anh, sẽ không bao giờ dính tới mấy chuyện như thế đâu.
Tới năm giờ chiều, bọn họ về tới sân bay.
Lục Đình Phong vừa xuống đã nói rằng có việc bận nên bắt taxi riêng về trước.
Còn ba người ở lại, chờ thêm một lúc thì tài xế riêng của Nguyệt Như Ái tới đón họ, rồi tới thẳng nhà Từ An An.
Mấy hôm trước cô nhận được tin nhắn từ quản lí tòa nhà rằng đã có chìa khóa mới, nhưng lúc ấy vẫn còn giận Lâm Dương Vũ nên cô không muốn trở về.
Bây giờ đã yêu nhau, cô cũng nên trở về rồi.
Tới nhà của Từ An An, Nguyệt Như Ái cũng Từ An An xuống xe để vào nhà lấy đồ.
- Anh ở ngoài chờ em một chút nhé, em đi vào dọn đồ rồi ra ngay.
- Được rồi, anh chờ.
Nguyệt Như Ái không muốn để anh chờ lâu, vào trong phòng là nhanh chóng gấp gáp quần áo, đồ đạc cá nhân cho vào vali.
Từ An An đứng cạnh, nhìn thấy cô vội vàng như vậy mà bật cười.
- Sao mà Như Ái vốn luôn điềm tĩnh, nay lại vội vàng thế? Đúng là tình yêu vào người có khác.
- Tới lúc mày yêu Lục Đình Phong thì sẽ hiểu thôi.
Nhắc tới Lục Đình Phong, Từ An An nhớ tới dáng vẻ của anh, từ hôm qua tới sáng nay anh đều luôn lạnh nhạt với cô.
Từ An An cũng lấy điều này mà thắc mắc với Nguyệt Như Ái.
- Mà, Như Ái, không hiểu sao Đình Phong trước giờ luôn vui vẻ, tự nhiên hôm qua, hôm nay tao nói cái gì Đình Phong cũng cau mày khó chịu ấy, lúc tối qua còn quát tao nữa, sáng nay thì mày thấy đấy, còn không ra ăn trưa cùng chúng ta luôn.
- Tao… làm sao mà biết được, chắc là do