- Dương Vũ, lúc nãy Lan Thùy Chi nói gì với anh thế?
Trên đường trở về, Nguyệt Như Ái tò mò chuyện lúc nãy mà quay sang hỏi Lâm Dương Vũ vì cô nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của anh lúc ấy.
Sợ rằng cô ả kia dùng mẹ anh mà đe dọa Lâm Dương Vũ chuyện gì đó.
- Tò mò như thế, sao lúc nãy em không ra hỏi thẳng Lan Thùy Chi luôn đi?
Lâm Dương Vũ quay sang, thấy được hai chữ lo lắng đang hiện rõ trên mặt Nguyệt Như Ái, anh bật cười.
- Anh cười cái gì? Còn không trả lời em mau?
- Ây, được rồi.
Cô ta là mời anh rượu thuốc, trên mép ly còn dính bột thuốc nguyên.
Em nói xem, cô ta ngu ngốc tới mức nào?
- Hừ, không biết, chỉ biết anh tránh xa cô ta một chút, rõ chưa?
- Rồi rồi, anh sẽ nhớ lời anh dặn.
Nguyệt Như Ái chu môi nhỏ lên mà nói lời cảnh cáo với anh.
Lâm Dương Vũ lần đầu nhìn thấy cô ăn dấm
chua như vậy, với tay sang xoa đầu cô một cách sủng nịnh, giúp cô phần nào giảm bớt được nỗi lo trong lòng.
…
Hôm sau, trên công ty, Lâm Dương Vũ đang bù đầu trong đống văn kiện kia, điện thoại lại vang lên nữa.
Anh khó chịu mở máy ra, lại là mẹ anh gọi tới.
- Alo, mẹ à? Mẹ gọi con có việc gì không?
- Ừ, có việc quan trọng lắm đấy.
Mẹ bảo Thùy Chi lát nữa lên công ty con chơi, con nhớ tiếp đãi con bé cho cẩn thận đấy.
- Con đang bận… Alo, Alo?
Chưa kịp từ chối thì Tưởng Cầu Ngọc đã tắt máy làm anh phát cáu lên mất.
Anh thì đang bị đống công việc kia đè sắp chết tới nơi, mẹ anh thì lại kêu một đứa con gái lạ hoắc tới chơi kêu anh tiếp đón? Lâm Dương Vũ cố gọi lại cho mẹ mình, nhưng đều là máy bận.
Quả nhiên, tầm ba mươi phút sau, trợ lí Kiệt đi vào, thông báo có người tới tìm anh.
- Tổng Giám Đốc, phía dưới sảnh có hai cô gái tự nhận là người nhà của anh muốn gặp anh.
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Nghĩ tới lời của mẹ nói lúc nãy, rồi lại nghĩ tới lời của cô gái nhỏ nhà anh hôm qua, cuối cùng anh vẫn phải nghe lời của mẹ, còn lát nữa sẽ về tạ tội với cô sau.
- Ừ, cho lên đây đi.
- Vâng, thưa giám đốc.
Trợ lí Kiệt cúi đầu, rồi bước ra ngoài.
Một lúc sau, cánh cửa không được gõ trước mà mở ra làm Lâm Dương Vũ nhíu mày.
Tới phép lịch sự tối thiểu nhất còn không biết, mà còn đòi bước vào Lâm Gia?
- Anh họ, anh xem ai đặc biệt tới chơi này.
- Anh… Anh Dương Vũ.
Mặc kệ lời của hai con người kia nói gì, Lâm Dương Vũ không quan tâm, anh chỉ vẫn cặm cụi làm việc của mình.
Điều này làm Lan Thùy Chi bất mãn trong lòng, nhưng tất nhiên không dám biểu lộ ra ngoài.
- Anh Dương Vũ, em nghe mẹ chúng ta…
- Mẹ chúng ta? Từ khi nào tôi với cô là anh em ruột thế? Với lại, tôi bảo cô đừng có gọi tên tôi cơ mà?
Lâm Dương Vũ nghe cô ta nói mà còn khó chịu thêm, anh nói thẳng ra khiến cho Lan Thùy Chi lại rưng rưng nước mắt.
Anh thở dài, cúi xuống làm việc tiếp, sợ rằng nói thêm lời nào nữa về nhà cô ta lại mách mẹ thì chịu.
- Anh cần gì phải nặng lời với chị Thùy Chi thế?
- Tiểu Nhi, không sao, là chị sai mà.
Em xin lỗi, là bác gái nói với em rằng anh chưa ăn trưa, nên đặc biệt mang cho anh cơm hộp này.
- Anh họ, anh không biết đâu, chị Thùy Chi đã rất mất công mất sức để làm nên hộp cơm này.
Chị ấy là lá ngọc cành vàng mà phải đích thân xuống bếp làm cơm cho anh, anh ít nhất cũng phải ăn thử đi nhé.
Ngon lắm đó.
Vừa nói, Lan Thùy Chi vừa bước lên gần anh hơn, đặt hộp cơm ấy lên bàn, còn Tứ Thảo Nhi đứng bên cạnh luôn mồm luôn miệng tâng bốc chị em mình lên tận chín tầng mây, nhưng vẫn không đổi lại được sự chú ý của anh dù chỉ là ánh nhìn, thậm chí còn khiến Lâm Dương Vũ cảm thấy phiền phức.
Thấy tình hình không ổn, Lan Thùy Chi quay lại nháy mắt ra hiệu với Tứ Thảo Nhi điều gì đó làm cô ta ra ngoài.
Bây giờ, trong phòng làm việc chỉ còn lại Lan Thùy Chi và Lâm Dương Vũ.
Cô ta liếc ngang liếc dọc, rồi dần dần cởi áo khoác ngoài của mình xuống, lại