Tại Lâm Gia, Lâm Dưỡng Vũ đưa điện thoại cho Tưởng Cầu Ngọc xem những hình ảnh lõa lồ của Lan Thùy Chi.
- Mẹ, hôm nay mẹ bảo con tiếp đãi loại phụ nữ này? Mẹ xen đi, đây là người mà mẹ luôn mồm khen không ngớt đấy.
Tưởng Cầu Ngọc thấy bỗng dưng thấy con trai mình tới đây, còn tưởng rằng có chuyện vui rồi.
Cho tới khi anh đưa ra hình ảnh đứa con gái mà bà luôn yêu thích, mai mối cho con trai lại làm ra những chuyện này ở phòng làm việc, bà ta cũng khó chịu không thôi.
Tuy là con gái của bạn thân mình, nhưng khi thấy Lan Thùy Chi vô đạo đức vô liêm sỉ thế này, Tưởng Cầu Ngọc cũng không muốn cô ta bước chân vào cái nhà này.
- Mẹ hại con đang bù đầu vào đống công việc kia, tự dưng dở dở ương ương phải đi tiếp cô ta.
Còn cả Tứ Thảo Nhi nữa, đến là lắm mồm, tâng bốc rồi nịnh hót Lan Thùy Chi làm con nhức cả óc.
- Mẹ xin lỗi, thế con không thích Lan Thùy Chi, vậy mẹ sẽ kiếm cô gái khác cho con, nhé?
Tưởng Cầu Ngọc cười xòa, vỗ vỗ lưng con trai mình.
Nếu như Lan Thùy Chi kia không được, bà ta sẽ đi kiếm một đứa con gái khác tốt hơn, lo gì cơ chứ.
- Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con đã có bạn gái là Nguyệt Như Ái, cũng nhận định cô ấy sau này là vợ của con.
Nên mẹ không cần mất công kiếm thêm ai nữa đâu.
Con xin phép về đây.
Nói xong, Lâm Dương Vũ liền rời đi.
Tưởng Cầu Ngọc thấy con trai mình như vậy mà cũng thở dài.
Thực lòng, bà cũng khá thích Nguyệt Như Ái, nhưng có một chuyện bắt buộc bà phải ghét lây cô, và chuyện này, khó mà giải thích rõ ra được.
…
Lâm Dương Vũ về tới công ty Thiên Nguyệt vừa đúng giờ mà Nguyệt Như Ái tan làm.
Anh xuống xe đứng chờ cô một chút, đã thấy bóng dáng của cô đang lại gần rồi.
Anh nhanh chóng đi tới, rồi ôm cô vào lòng.
- Hửm, sao tự nhiên nay lại ôm người ta vậy?
- Chỉ là anh muốn ôm thôi, Như Ái không cho sao?
- Tất nhiên là cho, nhưng về nhà trước đã, ở ngoài này khiến em nóng chết rồi.
- Được được.
Lâm Dương Vũ buông Nguyệt Như Ái ra, rồi như mọi ngày mở cửa cho cô lên trước rồi mới về ghế lái của mình.
Lúc nãy thấy cô kêu nóng, anh bật điều hòa trong xe lên, chỉnh sao cho hơi mát phả về phía cô nhiều hơn.
Trên đường về còn ghé vào cửa hàng tiện lợi mua cả một thùng kem về cho cô.
- Oa, anh mua nhiều kem thế?
- Em có thích không?
- Có, tất nhiên là có.
- Vậy hôn anh một cái đi.
Nhìn thấy Lâm Dương Vũ như vậy, cô bật cười rồi hôn vào má anh.
Lâm Dương Vũ được cô hôn mà tâm tình vui vẻ lên hẳn, nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Về tới nơi, Nguyệt Như Ái không chịu nổi cái nóng mà đi tắm rửa qua cho mát, sau đó ngồi nguyên trong điều hòa ăn kem, thỏa mãn vô cùng.
Lúc này, Lâm Dương Vũ đi vào, ngồi xuống kể cho cô chuyện sáng nay.
- Như Ái này, sang nay anh gặp… Lan Thùy Chi.
- Gì cơ? Anh gặp cô ta làm gì?
- Mẹ anh bắt anh đón tiếp cô ta.
Anh đang bận bù đầu ra, nên cũng chẳng tiếp xúc với cô ta mấy.
Nguyệt Như Ái lúc đầu còn có chút bực mình khi nghe anh nói anh gặp Lan Thùy Chi, nhưng thấy là do Tưởng Cầu Ngọc bảo, nên cô cũng gật gù thông cảm cho anh.
- Không sao, không sao.
- Nhưng mà, tấm thân này của anh bị ô uế rồi.
Sáng nay, cô ta vậy mà lõa lồ rồi ưỡn ẹo trước mặt anh y như con loăng quăng, còn đem bộ ngực giả tới quyến rũ anh.
Nhưng anh bóp cái đã biết ngực cô ta là ngực silicone rồi, cô ta như thế cũng khiến… phía dưới anh không thể lên nổi.
Để bớt nhục, anh còn đẩy cô ta xuống rồi nhanh đi ra ngoài.
Lâm Dương Vũ kể lại mọi chuyện lúc sáng, ra vẻ ấm ức vô cùng.
Nguyệt Như Ái nghe xong không những không cảm thấy tức giận, mà còn thấy có chút buồn cười.
- Anh không lên nổi, nghĩa là anh bị liệt dương hả?
Nguyệt Như Ái mạnh mồm mạnh miệng trêu chọc anh.
Và câu nói này đã thành công làm Lâm Dương Vũ cảm thấy bực mình, anh quay lại, dùng ánh mắt sát khí nhìn cô.
- Em nói gì cơ? Anh cho em nói lại đấy.
- Em nói là, anh bị liệt… a a a, anh làm gì vậy? Bỏ em xuống.
Nhìn thấy anh như vậy, cô cảm thấy có chút sợ, nhưng mà vẫn mạnh mồm mạnh miệng chọc tức anh.
Kết quả, còn chưa nói xong, cô đã bị anh bế lên ném xuống giường.
Còn chưa kịp định hình chuyện gì đang sảy ra, Nguyệt Như Ái đã thấy Lâm