Nhận được tin kia, Nguyệt Như Ái cùng Lâm Dương Vũ phải nhanh chóng đi tới bệnh viện.
Dù cho Tứ Thảo Nhi là kẻ đầu xỏ muốn hại chết hai người, nhưng giờ cô ta lại là người mới sống chết chưa rõ, ít nhiều cũng là người nhà nên anh và cô vẫn phải đến.
Vừa bước tới phòng cấp cứu, nhìn thấy chỉ có một mình Tưởng Cầu Ngọc đứng bên ngoài chờ trực, Nguyệt Như Ái có chút chột dạ mà chậm bước đi lại, tay nắm chặt lấy tay anh.
Lâm Dương Vũ thấy thế liền hiểu ra điều cô đang lo lắng, xoa xoa nhẹ tay cô để an ủi.
- Cháu… Cháu chào bác ạ...
Nguyệt Như Ái nhẹ nhàng chào Tưởng Cầu Ngọc.
Bà ta đương nhiên nhìn cô cũng không vừa mắt gì, thấy cái dáng vẻ này của cô lại càng thêm phần khinh bỉ.
Nhưng có Lâm Dương Vũ ở đây, nên trước mắt bà ta tạm thời chưa động gì tới cô cả.
Lời chào của cô, bà ta lơ đi như chưa nghe thấy, chỉ chăm chăm vào con trai mình.
- Con trai\, sao giờ này mới đến hả?
- Đêm muộn\, trời tối om\, con chỉ có thể lái xe từ từ thôi.
- Ôi dào\, mẹ còn tưởng con bị con hồ ly nào đấy quyến rũ chứ.
Vừa nói, Tưởng Cầu Ngọc vừa liếc mắt qua với Nguyệt Như Ái.
Còn anh thấy mẹ mình kháy khịa cô gái nhỏ nhà anh, vẻ khó chịu lộ rõ ra trên khuôn mặt.
- Mẹ\, mẹ thôi đi được không?
Thấy tình hình dần trở nên căng thẳng, Nguyệt Như Ái giật giật tay áo anh, tỏ ý anh đừng nói gì cả.
Lâm Dương Vũ không muốn cô thêm khó xử, vì thế cũng không nói thêm gì nữa.
- Vâng\, tôi giờ không dám nói con trai mình nữa rồi\, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày\, giờ vì một đứa con gái lạ mặt mà cãi tôi như chém trả\, đúng là như người ta nói\, thà đẻ ra quả trứng lộn ăn còn hơn.
Nguyệt Như Ái nghe thấy câu nói này của bà, tuy đang căng thẳng nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn cười.
Còn Lâm Dương Vũ thì day day hai bên thái dương, không hiểu nổi tại sao mẹ mình lại trẻ con tới thế.
Anh cũng không muốn nói nhiều nữa, giữa bệnh viện mà người trong nhà lời qua tiếng lại cũng không hay, cho nên trực tiếp vào vấn đề chính.
- Rồi\, sao lại chỉ có mình mẹ ở đây? Chú Tứ và dì Thái đâu? Tứ Hoàng Kỳ đâu?
- Dì Thái vì chuyện này dẫn tới mệt mỏi\, vừa tới bệnh viện đã ngất đi rồi\, chú Tứ đang chăm sóc dì.
Còn Hoàng Kỳ nó đi mua cháo với sữa cho mẹ nó\, mà cũng lạ\, nó đi đến hai chục phút rồi đấy\, giờ chưa thấy mặt mũi đâu.
- Tứ Thảo Nhi sao rồi mẹ?
- Mẹ mà biết thì đã không phải ở đây chờ rồi\, cấp cứu cũng gần cả tiếng rồi\, chưa thấy ra.
Lâm Dương Vũ gật gật đầu tỏ ra đã hiểu, cùng không hỏi thêm gì nữa.
Anh cùng Nguyệt Như Ái ngồi hàng ghế đối diện với Tưởng Cầu Ngọc.
Bà ta thấy thế lại càng thêm bất mãn, hai mắt cứ lườm Nguyệt Như Ái tới nỗi cô sợ không dám ngẩng mặt lên đối diện với bà.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Dương Vũ reo lên, khiến anh phải ra chỗ khác nghe điện thoại.
Tưởng Cầu Ngọc thấy thời cơ đã đến, liền đứng dậy lại gần chỗ Nguyệt Như Ái mà nói móc nói khịa cô.
- Đúng là đời nào cũng có cái loại chim sẻ muốn hóa phượng hoàng\, cóc ghẻ lại thích ăn thịt thiên nga.
Không hiểu sao nhà tôi có tội lỗi gì mà con trai tôi vớ phải cái loại người này.
Nguyệt Như Ái nhẫn nhịn, không nói thêm gì cả.
Cô hiểu nếu bật lại thì mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm rắc rối, cũng khiến Lâm Dương Vũ khó xử thêm hơn mà thôi.
Nhưng Tưởng Cầu Ngọc thì khác, bà ta thấy cô im im lại càng được nước lấn tới, lời lẽ cũng càng vô lý hơn.
- Đúng là chim sa cá lặn\, con chim sẻ này bay vào nhà tôi khiến nhà tôi gặp bao nhiêu họa lớn.
Mất bạn thân\, rồi đến cháu gái cũng tự tử\, giờ trong phòng cấp cứu không rõ ra sao.
Xui xẻo\, xui xẻo qua đi mất thôi.
Nghe thấy bà ta nói như thế, trong lòng có phần bực mình vì cảm thấy oan ức nhưng cô vẫn không dám lộ ra bên ngoài.
Còn Tưởng Cầu Ngọc một mực muốn cô hiện nguyên mà mắng chửi hay cãi lại bà ta gì đó, cho nên không chút vô tình chọc ngoáy vào nỗi đau lớn nhất của Nguyệt Như Ái.
- Mẹ không biết dạy con\, chết sớm cũng phải\, để cho vợ sau của chồng dạy dỗ cho tốt.
Quả nhiên, tới đây bà ta đã thành công khiến Nguyệt Như Ái không nhịn được nữa, bởi đụng ai thì đụng, chứ mẹ cô thì cô không cho phép một ai được đụng tới.
Cô đứng dậy, tuy rất tức giận nhưng vẫn biết chọn lời chọn lý để nói sao cho phù hợp.
- Thưa bác\, cháu biết bác tức vì cháu yêu anh Dương Vũ\, nhưng tình yêu của chúng cháu chẳng có lỗi gì cả.
Là bác tự làm mai Lan Thùy Chi với anh ấy trong khi anh ấy đã có người yêu\, đến lúc bị anh từ chối cô ta mới ghi hận muốn hại chết CON TRAI BÁC và cháu\, thì cháu nghĩ bác mất bạn thân là do bác chứ đâu phải do cháu?
- Cô… Cô ăn nói cho đàng hoàng tử tế vào\, đúng là cái loại không được ba mẹ dạy dỗ đàng hoàng.
Nguyệt Như Ái càng nghe càng cảm thấy nực cười.
Tưởng Cầu Ngọc đã đụng tới mẹ cô lần hai, thì cô cũng không muốn nhẫn nhịn nói lý lẽ với con người này làm gì nữa cho phí công cả.
- Bác nói\, cháu không được dạy dỗ đàng hoàng\, nhưng ít ra cháu không như ai đó\, vì thù riêng mà chọc ngoáy vào người đã mất\, như thế còn càng khiến cháu sợ hãi hơn\, bác ạ.
Mà bác làm như thế\, bác thấy vui không?
- Cô… cô…
Tưởng Cầu Ngọc bị cô nói tới tức không thở nổi, định vung tay tát cô.
Đúng lúc này, Lâm Dương Vũ trở lại, biết trong lúc anh không có mặt ở đây mẹ anh đã sấn tới nói cô rồi, cho nên anh nhanh chóng chạy tới, kéo Nguyệt Như Ái về trước.
- Mẹ\, con xin phép về trước\, ngày mai còn phải đi làm nên không thể ở đây chờ được.
Không để