Một lúc sau, ba mẹ của Lan Thùy Chi tới.
Điềm SướcThệ nhìn thấy người ngồi trên đất người không ra người, ngợm không ra ngợm, sau đó nhìn kỹ một chút mới nhận ra đây là con của mình.
- Chi… Chi Chi, con làm sao thế này? Sao lại ra nông nỗi này thế này hả con? Chị Ngọc, chị giải thích đi, tại sao con tôi lại thế này? Hả?
- Cô tự hỏi con mình đi, xem nó đã làm việc tốt gì rồi.
- Mẹ… huhuhu… Con không muốn sống nữa… Không thiết sống nữa… huhuhu…
Lan Thùy Chi thấy ba mẹ mình đều đã ở đây, lao tới khóc lóc nức nở, trông đáng thương vô cùng.
Lan Hiệt Vinh thấy con gái mình khổ sở như thế, cho rằng con gái mình bị Lâm Gia bắt nạt, liền lớn tiếng với Tưởng Cầu Ngọc.
- Tôi… Tôi nể cô là bạn thân của Sước Thệ, năm lần bảy lượt thằng con quý hóa của cô làm Chi Chi tổn thương mới không nói gì… Vậy mà nhà các người lại đối xử với con gái tôi thế này đây.
- Chú Vinh, là con gái chú mặt dày, biết cháu đã có vợ sắp cưới mà cứ cố chấp bám theo quyến rũ, hơn nữa lại còn lên kế hãm hại cháu và vợ sắp cưới suýt mất mạng đấy.
Lâm Dương Vũ nhìn cảnh kẻ hại người khác lại muốn thành kẻ bị hại, chướng mắt vô cùng.
Anh nhíu mày lại, rồi nói hết ra mọi chuyện cho hai người kia nghe.
Còn tưởng rằng họ sẽ biết điều mà xin lỗi xin tha, nhưng không ngờ tới đám người này lại bênh con gái không biết đúng sai tới vậy.
- Hừ, con gái tôi vô cùng lương thiện, không có hại ai bao giờ.
Mà có hại, cũng là do cậu ép con bé đến đường cùng phải làm vậy, cũng thích hợp với cậu lắm.
Coi như đó là sự trừng phạt cho bản thân đi.
Lan Hiệt Vinh nói như tự vả vào mồm mình vậy, câu trước đá câu sau.
Điềm Sước Thệ cũng không kém phần ngu dốt, lại lên mặt dạy đời Tưởng Cầu Ngọc.
- Này, chúng ta thân thiết cũng cả gần chục năm rồi, quý lắm tôi mới nói ra đấy.
Chị Ngọc ạ, chị về dạy lại con mình đi, suốt ngày tình tình nhân nhân, con tôi tốt thế này mà nó không biết quý, đúng là cái loại ngu si tứ chi phát triển.
Tới đây, Tưởng Cầu Ngọc không thể nghe nổi hai người này nữa, đụng tới ai chứ đụng tới Lâm Dương Vũ thì chết với bà rồi.
Không nói nhiều làm gì, bà chỉ nói thầm vào tai anh câu gì đó, sau đó quay ngoắt người mà lên phòng.
Lâm Dương Vũ nghe mẹ mình nói thế thì rút điện thoại ra, gọi điện cho ai đó, nói gì cũng không ai rõ.
Chỉ biết rằng một lúc sau, có một cuộc gọi truyền tới máy của Lan Hiệt Vinh, ông ta nghe xong mặt mũi xanh lét, vội quỳ xuống cầu xin Lâm Dương Vũ.
- Dương Vũ, Dương Vũ, xin cháu đừng làm vậy với công ty của chú, đây là cơ nghiệp của chú bao năm gây dựng…
- Chú gây dựng, chứ có phải tôi gây dựng đâu, chú nói nhiều thế với tên ngu- si- tứ- chi- phát- triển này làm gì?
Đúng là cha nào con nấy, thái độ của nhà họ Lan quay ngoắt 180 độ, lật mặt còn nhanh hơn cả đám tình nhân cũ của Lâm Dương Vũ khiến anh không khỏi rùng mình.
Lan Hiệt Vinh mới phút trước còn sỉ nhục anh, giờ đã quỳ xuống cầu xin anh, nhưng anh nào đâu có lòng thương bao la của biển.
Ông ta nói câu nào, anh chặt lại câu đấy, thậm chí còn nhấn mạnh câu ‘ ngu si tứ chi phát triển’ kia.
Thấy cách này không hiệu quả, Lan Hiệt Vinh lại quay sang đánh đập con gái của mình.
Ông ta vừa tát liên tục vào mặt của Lan Thùy Chi, vừa lớn tiếng chửi bới.
- Cái con này, mày thấy chưa, thấy viếc tốt của mày làm chưa, giờ nhà chúng ta tán gia bại sản rồi đấy… Đều là việc TỐT của mày làm ra đấy !
Lan Hiệt Vinh làm như vậy, cũng không quên liếc liếc ra hiệu cho vợ mình.
Điềm Sước Thệ thấy chồng ra hiệu, đang đứng im lập tức chạy ra can ngăn ông ta đánh Lan Thùy Chi, diễn một màn gia đình tan nát.
- Anh ơi… Ôi anh ơi, anh đừng đánh con nữa mà.
Dương Vũ, cậu thấy gia đình thế này đã vừa lòng chưa… Vừa lòng chưa huhuhu…
Ba con người này vừa diễn vừa liếc mắt để ý vẻ mặt Lâm Dương Vũ.
Nhưng lại không biết rằng, những cử chỉ này của mình, đều bị anh thấy được.
Cảm thấy lũ người này vừa diễn dở tệ, lại quá ồn ào, anh liền gọi bảo vệ tới