Sau khi tạm biệt Cố Hiểu Vi, Nguyệt Như Ái đi lên căn hộ của mình.
Còn Lâm Dương Vũ thấy tiếng động, liền nhanh chóng chạy ra đón cô, sau đó giữ lấy mặt cô mà xem xét hai bên.
- Anh làm gì thế?
- Còn làm gì nữa\, tên kia sáng nay dám tát em\, có đau không hả? Em ngốc thế\, chẳng biết bảo vệ bản thân gì cả.
- Không biết bảo vệ bản thân mà em lại đánh tên kia rồi tống hắn vào tù cơ đấy\, mà sao anh lại biết thế?
- Trên mạng đang nổi rần rần clip em đánh tên kia mà\, được rồi\, không nói lại em nữa.
Anh giúp em hâm nóng lại thức ăn.
- Em vừa đi ăn với bạn rồi\, không cần đâu.
Em đi tắm chút.
Nói xong, Nguyệt Như Ái nhanh chóng đi vào tắm rửa.
Mùa hè nóng thế này, cô vẫn phải mặc trang phục kín cổ cao tường, lại còn vừa đi ăn đồ cay nóng về, đúng là cực hình mà.
Sau khi tắm xong, cô bước ra ngồi chung với Lâm Dương Vũ.
- Xong rồi à? Uống nước chanh dây đi này\, giúp thanh nhiệt tốt lắm.
- Chà\, sao nay Dương Vũ của em tự dưng chuẩn bị nước ép luôn đấy.
- Lúc nãy để ý thấy mặt em vừa đỏ vừa nóng\, chảy đầy mồ hôi\, đã vậy cả người còn ám mùi lẩu nướng.
Vừa đi ăn đồ cay về đúng không?
- Đúng là không ai hiểu em bằng anh nhỉ? Haha.
Nghe Lâm Dương Vũ lí luận, cô mỉm cười, cảm thấy bản thân phải rất may mắn mới kiếm được người đàn ông tốt như anh.
Cô cầm lên uống cạn một hơi cho hết, xong quay sang nhìn anh.
Thấy vẻ mặt của anh như đang mong chờ điều gì đó, cô liền hỏi.
- Sao thế\, nhìn em như thế làm gì?
- Ngày mai… Là ngày lễ\, chúng ta đi chơi đi.
- Không được\, em có hẹn với bạn rồi\, xin lỗi anh nhé\, mà ngày lễ lần này liền với thứ 7 chủ nhật\, cho nên ta được nghỉ tận 4 ngày cơ mà.
- Vậy anh đi chung cùng em được mà? Hai người mua đồ gì\, để anh xách hộ hết cho.
- Không được là không được\, bất tiện lắm\, để khi nào em bù cho anh sau\, nha? Giờ em phải đi ngủ sớm rồi.
Lâm Dương Vũ bày ra dáng vẻ giận dỗi hệt như trẻ con, muốn Nguyệt Như Ái cho anh đi cùng.
Nhưng cô cả ngày mệt mỏi, đâu còn hơi sức dỗ đứa trẻ to đầu này nữa, vì vậy mà mặc kệ anh, liền vào phòng ngủ.
Còn anh cũng không giận dỗi được lâu, biết cho dù có ngồi đến sáng mai cô cũng không cho đi, cho nên đành lủi thủi đi vào phòng ngủ.
…
Ngày hôm sau, Nguyệt Như Ái đã dậy từ sớm, sửa soạn thật chu đáo, từ đầu tóc tới trang phục.
Lâm Dương Vũ cũng lơ mơ tỉnh dậy, dùng giọng nũng nịu mà hỏi cô.
- Em tính bỏ anh đi chơi với bạn thật hả? Cho anh đi với đi mà\, anh ở nhà một mình buồn lắm.
- Thôi nào\, lâu lắm em mới ra ngoài với bạn đấy.
Anh cũng có thể rủ bạn đi mà? A\, bạn em gọi tới rồi\, em đi đây.
Nguyệt Như Ái lại hôn Lâm Dương Vũ một cái, rồi nhanh chóng xuống dưới.
Xe của Cố Hiểu Vi đã chờ sẵn từ lâu rồi.
- Chị\, chị ăn sáng chưa?
- Ừm\, chị chưa? Thôi tới trung tâm thương mại\, ở đó có bán bánh ngọt mà.
- Được được\, em hiểu rồi.
Cố Hiểu Vi không hỏi thêm nhiều, liền xuất phát.
Nhưng hai người không biết rằng, họ vừa đi được một lúc thì có một chiếc xe taxi đang bám theo họ.
Mà người trên xe, không ai khác chính là Lâm Dương Vũ.
Lâm Dương Vũ cho dù thế nào cũng cảm thấy không can tâm khi bị Nguyệt Như Ái vứt bỏ ở nhà.
Cho nên mới liền bám theo cô.
Khác với mọi ngày, hôm nay anh kín mít từ đầu tới chân, đeo khẩu trang rồi đeo kính đen, đầu đội mũ lưỡi trai, trông trông cũng khá giống người xấu, tới nỗi người lái xe nghe anh nói bám theo chiếc xe đằng trước, còn tưởng anh là xã hội đen theo dõi đòi tiền hay gì.
Thi thoảng qua kính chiếu hậu, còn liếc liếc xem anh thế nào.
Sau khi thấy xe của Cố Hiểu Vi đã xuống bãi đỗ xe, Lâm Dương Vũ giả tiền cho người lái xe rồi nhanh chân xuống xe, tiếp tục bám theo hai người.
Mà thực sự, cái dáng vẻ này của anh, đi thì chậm, thi thoảng còn núp chỗ nọ chỗ kia, không chỉ mỗi người tài xế kia hiểu lầm, mà ai nhìn thấy anh cũng nghĩ rằng anh là xã hội đen, hay một tên biến thái, đi qua anh đều nhìn anh chằm chằm.
Đương nhiên, Cố Hiểu Vi tinh ý, cũng đã để ý ra anh rồi.
Cô cẩn thận quay ngang quay dọc, rồi ghé vào tai Nguyệt Như Ái nói nhỏ.
- Chị\, hình như có kẻ biến thái theo dõi chúng ta.
Nguyệt Như Ái nghe thế, cũng liền quay người về phía sau, mà chẳng thấy ai cả.
Cô nghĩ rằng do Cố Hiểu Vi nghĩ nhiều mà thôi, vì thế liền mỉm cười an ủi cô ấy.
- Em nghĩ nhiều rồi\, không có ai đâu.
Mà dù có thật\, thanh thiên bạch nhật lại còn ở nơi đông người thế này\, không tên nào dại lại hành động đâu.
Cố Hiểu Vi gật gật đầu, nhưng dù Nguyệt Như Ái có an ủi thế, cô vẫn cảm thấy không ổn chút nào.
- Vào quán này đi em\, bánh ngọt ở đây ngon lắm.
- Vâng chị.
Hai người đi vào trong một tiệm bánh, Lâm Dương Vũ thấy vậy cũng không thể vào trong cả, nên chỉ có thể đứng ngoài, rồi thi thoảng lại quay người ngó nghiêng bên trong mà thôi.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Cố Hiểu Vi vẫn còn cảnh giác vô cùng, và đã để ý được anh.
Lâm Dương Vũ lúc này vẫn chưa biết được cô đã để mắt tới mình, vì thế vẫn cứ ngó nghiêng nhìn vào bàn của Nguyệt Như Ái.
Thấy hai người đã ăn xong, anh lại vội chạy đi tìm chỗ núp tránh mặt hai người kia.
Nhưng không ngờ được rằng, tới lúc anh ngó ra nhìn…
- Tên biến thái này!
Vừa nói, Cố Hiểu Vi vừa đá mạnh một cú vào bụng của Lâm Dương Vũ khiến anh ngã ra nền đất.
Sau đó cô tiếp tục tiến lên đá liên tiếp vào người anh.
Vừa đấm đá, cô còn vừa hét lớn, làm cho những người ở đây đều hiếu kỳ tiến vào xem.
Mọi người lại xem có tên biến