Bộ phim này kéo dài tới tận hai tiếng, là một bộ phim tình cảm.
Nguyệt Như Ái và Cố Hiểu Vi vừa xem vừa khóc như mưa, còn Lâm Dương Vũ cảm thấy nhàm chán nên đã ngủ quên từ lúc nào mất rồi.
Xem xong phim thì cũng đã khoảng mười giờ.
Cảm thấy vẫn còn khá sớm để ăn trưa, Cố Hiểu Vi lại rủ Nguyệt Như Ái cùng đi mua sắm.
- Chị Như Ái\, dạo này mấy cửa hàng này ra mẫu mới\, có vài chân váy đẹp cực\, đi xem cùng em đi.
- Cũng được\, đi đi.
Xong, hai người liền bước vào một cửa hiệu quần áo ngay trước mắt.
Quản lí ở đây thấy họ liền biết là người có tiền, vì thế mà cho nhân viên đi theo sau, giới thiệu rồi tư vấn trang phục cho họ một cách kĩ càng.
Còn Lâm Dương Vũ, bởi vì ăn mặc không được chỉn chu cho lắm, khiến cho nhân viên ở đây nghĩ rằng anh chỉ là người làm, hay gì gì đó, đi theo xách đồ cho Cố Hiểu Vi và Nguyệt Như Ái.
Tuy người làm thì có vẻ không đúng lắm, nhưng hình như nói Lâm Dương Vũ đi theo xách đồ thì là đúng thật.
Hai cô gái này, thử không biết bao nhiêu bộ đồ, chốt mua lia lịa, tưởng chừng như rước cả cái cửa hàng này về vậy.
Mua nhiều tới nỗi, nhân viên in hóa đơn dài như một tờ sớ vậy.
- Dương Vũ\, anh nói đi tới đây là giúp em xách đồ đúng không?
- Đúng đúng\, đồ đâu để anh xách giúp em cho.
- Vậy… Chỗ quần áo này nhờ anh nhé.
Nói xong, cô đứng sang một bên, để cho Lâm Dương Vũ nhìn thấy đống đồ mình cần xách.
- Em mua\, tất cả chỗ này sao?
- Không\, là cả của Cố Hiểu Vi nữa.
Nhưng ai lại để cho con gái xách bao giờ? Vậy nên… Giúp em đi\, nha nha.
Nhìn Nguyệt Như Ái đáng yêu như vậy, còn năn nỉ anh, tuy đang hối hận vì lời nói của bản thân, nhưng anh vẫn can tâm tình nguyện, xách hết đống đồ đó giúp hai người.
Tưởng rằng hai người họ mua nhiều thế này rồi sẽ không mua nữa, ai ngờ Nguyệt Như Ái và Cố Hiểu Vi vẫn ghé vào hết cửa hàng quần áo này tới cửa hàng quần áo kia, rồi lại vào tiệm mỹ phẩm, làm cho đống đồ cần xách của Lâm Dương Vũ chất cao như núi được rồi.
Mà mỗi cửa hàng mà ba người ghé vào, Cố Hiểu Vi và Nguyệt Như Ái cứ như càn quét hết cả cửa hàng vậy.
Cuộc càn quét này của hai cô gái, kéo dài tận tới hai tiếng liền, tới tận mười hai giờ mới xong.
- Hai người có định mua thêm gì nữa không?
Nhìn Lâm Dương Vũ với cả đống đồ trên người, khổ sở mà hỏi cô, Nguyệt Như Ái vừa buồn cười vừa thấy thương anh.
Hình như, đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ này của anh.
- Sao hả? Đàn ông con trai có tí đồ cũng kêu\, vậy mà mạnh miệng kêu đi theo xách đồ cho chị Như Ái.
- Đúng\, tôi tới là xách đồ cho Như Ái chứ không phải cho cô\, có giỏi cô tự xách lấy đống đồ của cô đi này.
- Được rồi\, không cãi nhau nữa\, anh cất đống đồ này xuống xe của Vi Vi đi\,chìa khóa này\, rồi lên mình đi ăn trưa nha.
Lâm Dương Vũ gật đầu đồng ý, rồi vội đi cất đồ nhanh nhanh chứ hiện tại bụng anh réo lắm rồi.
Cả buổi sáng anh chỉ vội theo dõi cô nên không thèm để tâm tới bữa sáng bữa chiều gì cả, cho nên bây giờ anh đói lắm rồi.
Đợi Lâm Dương Vũ cất xong đồ, cả ba người vào một quán buffet trong siêu thị.
Nguyệt Như Ái và Cố Hiểu Vi chỉ cần ngồi yên một chỗ, còn anh hôm nay như một người làm vậy, phục vụ bọn họ từ A tới Z, đến cả ăn uống cũng giúp hai người đi lấy.
- Chị\, chị có thấy bạn trai chị là tên đào mỏ vô dụng không?
- Vì sao em lại nghĩ thế?
- Em thấy anh ta đến cái xe cũng không có\, làm sao lo cho chị được? Xong nãy giờ đi mua sắm\, anh đã cũng không bỏ một đồng một xu nào ra cả.
- Haha\, em hiểu lầm rồi.
Em biết anh ấy là ai không?
Cố Hiểu Vi lắc lắc đầu, nghĩ rằng Lâm Dương Vũ chỉ là tên vô dụng chứ còn là ai được nữa.
- Thế em có biết tập đoàn Vũ Hoàng không?
- Biết chứ\, tập đoàn đó phát triển nhất thành phố này mà chị.
- Anh ấy là Tổng Giám Đốc tập đoàn đó đấy.
Nghe tới đây, Cố Hiểu Vi há hốc mồm, không tin vào tai mình.
Bởi trong suy nghĩ của cô, Tổng Giám Đốc của tập đoàn Vũ Hoàng ấy phải là một người lúc nào cũng ăn mặc lịch sự, vest chỉnh tề, đầu tóc vuốt keo tạo kiểu các thứ, khắp người xịt nước hoa, sẽ là một kẻ cao ngạo không xách đồ cũng như không chấp nhặt với phụ nữ.
Nhưng giờ đây, vị Tổng Giám Đốc ấy trong mắt cô bây giờ chẳng khác gì một tên đang ăn bám phú bà cả.
- Chị\, chị đùa em à? Tên đó sao có thể là Tổng Giám Đốc được?
- Chẳng có gì là không thể cả\, đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài đánh giá người khác.
Cố Hiểu Vi vừa quay người lại đã thấy Lâm Dương Vũ ở phía sau làm cô giật bắn mình.
Tuy trong lòng hơi sợ vì đã đắc tội với anh, vậy mà vẫn mạnh miệng đáp trả được.
- Đúng\, tôi thấy anh quá xuề xòa\, không giống Tổng Giám Đốc ở điểm nào cả.
- Tôi xuề xòa là vì sợ mình đẹp trai quá\, thu hút các cô gái ở đây\, Như Ái nhà tôi lại ghen.
Nói xong, anh đặt đồ ăn xuống bàn.
Rồi bất ngờ, anh hôn lên má Nguyệt Như Ái một cái, phát cẩu lương cho Cố Hiểu Vi xem.
Cố Hiểu Vi bực mình, không thèm nói gì nữa mà cúi đầu xuống ăn.
Lúc này, bỗng dưng cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vô cùng, khiến trái tim cô đập rộn ràng, mặt đỏ ửng lên.
- Vi Vi\, sao mặt em lại đỏ ửng hết lên rồi kìa.
- Vậy sao?
- Ừ\, làm sao đấy? Em bị ốm à?
Cố Hiểu Vi quay ngang quay dọc, rồi ghé vào tai cô thì thầm.
- Chị\, anh ở bàn kia kìa\, là người trong mộng của em.
Nguyệt Như Ái bật cười.
Cố Hiểu Vi không ngờ cũng có lúc nhút nhát như thế.
Quả nhiên, tình yêu là thứ khiến con người trở nên kỳ là mà.
- Vậy thì dũng cảm tiến lên thôi\, em sợ cái gì cơ chứ.
- Không\, em phải đợi anh ấy bày tỏ trước.
Nghe thấy câu nói này, Nguyệt Như Ái lại liên tưởng tới Từ An An, nhớ rằng Từ An An cũng từng nói như vậy.
Kết quả, còn chưa nhận được lời yêu, đã lại xảy ra thảm cảnh.
Cô thở dài, nhớ lại chuyện cũ này khiến cô đau lòng vô cùng.
Cô sợ rằng Cố Hiểu Vi cũng sẽ giống như Từ An An, cho nên đã đứng ra giúp cô ấy, bởi cô không muốn chuyện buồn lại tái diễn lần nữa.
- Em mà ngồi chờ\, có khi tới già cũng chưa nhận được lời tỏ tình của cậu ấy đâu.
Cứ tiến lên đi\, nhỡ đâu cậu ấy cũng đang chờ em nói lời bày thì sao?
- Nhưng mà… Nhưng mà… em ngại.
- Vậy thì để chị giúp.
Nói là làm, Nguyệt Như Ái đứng đậy, sang bàn bên đó nói gì đó với chàng trai rồi trở về bàn.
Chỉ một lúc sau, chàng trai đó sang bàn bên này, chủ động mời Cố Hiểu Vi ăn xong thì đi chơi cùng mình.
Cố Hiểu Vi bên trong đã vui sướng vô cùng rồi, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra e thẹn, lịch sự.
Chờ tới khi chàng trai ấy về bàn của mình, sự vui vẻ của Cố Hiểu Vi mới bộc lộ ra ngoài.
Cô hớn hở, ôm lấy tay của Nguyệt Như Ái mà lay lay.
- Chị Như Ái\, em cảm ơn chị nhiều lắm lắm lắm luôn ý\, tất cả đều là nhờ có chị cả.
- Được rồi\, chị biết rồi\, thôi ăn đi kẻo đồ ăn nguội lại không ngon\, với lại ăn nhanh chứ đừng để ai đó phải chờ.
Cố Hiểu Vi mỉm cười.
Cô sớm đã không chờ nổi, cho nên chỉ ăn một chút đã vội đứng dậy, đi với chàng trai đó, trả lại không gian riêng tư cho Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ.
- À\, Vi Vi\, đồ của chị em cứ giữ lấy\, lát chị