Về tới nhà, Nguyệt Như Ái chân đã rã giời.
Lâm Dương Vũ thấy vậy, liền giúp cô pha nước ngâm chân, xoa bóp chân cho cô.
- Anh xoa bóp có thoải mái không?
- Có\, em không nghĩ tới anh còn biết cả những việc này nữa cơ đấy.
- Haha\, gì anh cũng biết\, chỉ là không bộc lộ ra bên ngoài thôi.
Lúc này, điện thoại của Lâm Dương Vũ bỗng reo lên.
Không có tên hiển thị, là một số lạ.
Lâm Dương Vũ không tiện nghe, cho nên anh đưa cho cô nghe giúp mình.
- Alo\, xin hỏi ai đấy ạ? À… vâng vâng\, để tôi hỏi nhà tôi rồi sẽ gọi lại sau… được… cảm ơn.
Anh còn chưa kịp nghe ra cái gì, thì đã thấy cô vội tắt máy.
- Ai thế?
- Bên du lịch\, cái khuyến mãi sáng nay của chúng ta ấy.
- À\, họ bảo sao thế?
- Họ nói chúng ta có hai lựa chọn.
Lựa chọn thứ nhất là du lịch theo tour\, thì họ sẽ miễn phí toàn bộ chi phí ăn uống ngủ nghỉ hết\, và kéo dài trong hai ngày một đêm.
Còn lựa chọn thứ hai là du lịch tự do\, họ sẽ đưa tiền du lịch cho chúng ta tự thuê xe thuê phòng.
Nhưng sẽ bất lợi hơn\, vì là tự do nên họ sẽ chỉ đưa một nửa tiền thưởng mà thôi.
Lâm Dương Vũ gật đầu đã hiểu.
Suy nghĩ một lúc, anh đương nhiên sẽ lựa chọn cái thứ hai.
Bởi lựa chọn thứ nhất, kiểu miễn phí đó thường sẽ thuê mấy chỗ rẻ rẻ, xong lại còn chất lượng kém, cho nên anh không chịu nổi.
Vả lại, anh không thích đi cùng người lạ, cho nên du lịch theo tour không phù hợp với anh chút nào.
Nhưng quan trọng, là do Nguyệt Như Ái quyết định thế nào, chứ anh chỉ nghĩ trong đầu vậy thôi.
- Vậy\, em chọn cái nào?
- Em đang định bảo anh quyết định đấy.
- Em chọn đi\, anh theo em mà.
- Vậy\, lựa chọn số hai nhé? Tuy chỉ được một nửa tiền thưởng\, nhưng em thích chỉ có hai chúng ta đi hơn thôi.
- Được\, theo ý em.
Lâm Dương Vũ thở phào, may sao cô cũng có lựa chọn giống với anh.
Nguyệt Như Ái cũng gọi lại thông báo cho bên du lịch về lựa chọn của mình.
Xong, hai người nhanh chóng ăn tối, rồi đi sắp xếp đồ đạc để ngày mai liền bắt đầu lên đường luôn.
…
Ngày hôm sau, từ năm giờ sáng, tài xế riêng của Lâm Dương Vũ đã có mặt.
Lâm Dương Vũ và Nguyệt Như Ái đã dậy từ rất sớm, tuy chỉ là du lịch hai ngày một đêm nhưng cả hai đem xuống tận hai cái vali lớn liền, còn cả thêm mấy túi đồ nữa, cảm tưởng như họ sắp chuyển nhà tới nơi rồi.
- Cậu giúp tôi cất hết đống hành lí này nhé.
- Vâng thưa Tổng Giám Đốc.
Người tài xế nghe vậy, không dám chậm chạp liền nhanh chóng cất hành lí lên xe, xong xuôi rồi mới khởi hành.
Mà Nguyệt Như Ái vốn chưa ngủ đủ giấc, còn phải dậy từ sớm, cho nên sau khi lên xe một lúc, cô đã liền gục xuống vai Lâm Dương Vũ mà ngủ tiếp rồi.
Tới khi cô tỉnh dậy đã là chuyện của ba tiếng sau, lúc cô mở mắt ra, nhìn sang hai bên cửa xe, đã thấy xe tới thành phố K rồi.
- Dương Vũ\, Dương Vũ\, ở đây đẹp quá.
Nguyệt Như Ái háo hức mở cửa sổ ra mà nhìn ngó bên ngoài.
Quả thực, khung cảnh ở đây rất đẹp.
Không khí trong lành mát lạnh, đi đâu đâu cũng thấy hoa đua nở.
Hoa ở đây mọc hoang trên những ngọn đồi, vách đá, hoặc thả bước chân lang thang trên những cung đường quanh co, bên những con suối, kênh đào uốn lượn.
Còn Lâm Dương Vũ thấy cô vui vẻ, háo hức tới vậy, anh cũng không nhịn nổi mà mỉm cười theo.
Mọi thứ trong mắt anh đều mờ nhạt, chỉ có Nguyệt Như Ái là đẹp nhất mà thôi.
- Ừ\, đẹp thật đấy.
Lời khen này của anh, không biết rằng anh đang khen thành phố này đẹp hay khen Nguyệt Như Ái đẹp nữa.
…
Sau khi tới nhận phòng tại khách sạn, Nguyệt Như Ái sớm đã không chờ nổi, muốn mau mau đi dạo ở thành phố nên thơ này.
Ở đây hình như có khí hậu tốt, cho nên cô thấy có những loài hoa khó trồng nhất, cũng nở rộ ở ven đường.
Cũng có rất nhiều những loại hoa cô chưa từng được thấy tận mắt nữa.
- Nguyệt Tổng\, tôi đã từng du lịch ở nơi này\, và biết một vài vườn hoa và nhà kính ấy\, thấy cô thích hoa như thế\, tôi định hỏi cô có muốn tôi đưa đến những nơi ấy luôn không…
- Thật sao? Được được\, cậu đưa tôi đến mấy nơi cậu bảo đi.
- Nhưng trước tiên chúng ta phải đi ăn sáng đã\, đừng nóng vội chứ Như Ái.
Vậy Đức Phan\, giúp tôi đưa chúng tôi tới quán ăn ngon nhất ở đây trước đã\, có được không.
- Vâng thưa Tổng Giám Đốc.
Lạt Đức Phan nghe thấy thế, liền đưa hai người họ tới một quán ăn sáng nhỏ trước, ăn uống xong xuôi, anh mới đưa hai người tới mấy khu du lịch mà anh nói.
Thành phố K được mệnh danh là vương quốc các loài hoa cho nên mùa nào cũng có hoa nở bạt ngàn.
Với mỗi loại danh hoa là cả một nghệ thuật, một kho tàng ẩn dấu được che lấp bởi sự hào nhoáng của hương, của sắc.
Nơi đầu tiên Lại Đức Phan đưa họ tới là vườn hoa cẩm tú cầu mang trong mình một vẻ đẹp đến nao lòng giữa thành phố ngàn hoa này.
- Khu vườn này đẹp quá\, em trước giờ chỉ được thấy hoa cẩm tú cầu màu xanh nhạt\, nhưng ở đây còn có cả màu hồng đậm lẫn tím đậm nữa.
- Ừ\, đẹp thật đấy\, anh là lần đầu thấy hoa cẩm tú cầu thôi.
- Nguyệt Tổng\, nếu cô thích thì cầm kéo này sang vườn bên cạnh\, chỗ có biển kìa\, cô có thể cắt một bó ở đó.
Tôi vừa hỏi chủ vườn rồi\, vườn bên này là để du khách tham quan\, chụp ảnh\, còn vườn bên đó thì hoa trồng để bán cho du khách mua về.
- Được\, cảm ơn anh nhiều.
Nguyệt Như Ái đã không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, cô nhanh chóng cầm lấy cây kéo, rồi chạy ra khu vườn ấy, chọn những bông hoa xinh đẹp để cắt.
Xong, cô vẫy vẫy Lâm Dương Vũ lại, anh thấy cô vẫy liền chạy lại.
- Sao thế?
- A\, chụp giúp em mấy bức hình với.
Lâm Dương Vũ gật đầu, liền lấy máy ảnh ra để chụp ảnh cho cô.
Nguyệt Như Ái ôm lấy bó hoa mình vừa cắt được, sang bên vườn kia, nở một nụ cười rạng rỡ trước ống kính, khiến trái tim anh đập rộn ràng.
Do là họ đi vào buổi sớm nên đây là thời điểm mà những bông hoa trở nên rực rỡ nhất, hoa vươn mình tinh khôi, trên các cánh hoa đọng sương mơn mởn.
Buổi sáng nắng mới nhẹ lên không chói chang, Lâm Dương Vũ chụp hình cho cô cũng cảm thấy ảnh rất đẹp, chụp được những bức hình cho góc sáng tốt, không lóa.
Quan trọng hơn, là cả người trong hình cũng đẹp, nên bức hình cũng đẹp theo nữa.
- Lạt Đức Phan\, lại đây chụp giúp tôi bức ảnh với Như Ái.
- Vâng.
Lạt Đức Phan nghe anh gọi liền chạy lại, cầm lấy máy ảnh.
Nguyệt Như Ái vẫn đang ngơ ra, chưa biết nên tạo dáng thế nào thì Lâm Dương Vũ đột nhiên chạy lại, hôn nhẹ vào