Tin Tin cũng phát hiện ra mẹ mình có chỗ không được thích hợp nên cũng không giám nhiều lời phản đối, chỉ có hơi trề môi nhỏ bất mãn một chút mà thôi.
Trần Thanh Trúc nhanh chóng nói những lo lắng của mình cho Lê Gia Hào biết, cô đã cân nhắc kỹ người bây giờ cô có thể tin tưởng, ở ngay gần cô nhất cũng chỉ có anh mà thôi.
Nghe cô nói xong Lê Gia Hào cau chặt hai đầu lông mày lại, nói.
"Xem ra chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi, hắn chắc chắn cũng sẽ ra tay trong thời gian ngắn thôi..."
"Nhưng bất lợi của chúng ta là chưa lật mặt được cái người là Lão Long Đầu kia thì rất khó ra tay..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì cứ quan sát chút tình hình rồi tính tiếp, nhưng hai mẹ con em phải hết sức cẩn thận trong thời gian sắp tới đấy, anh sẽ tự mình đến đưa đón hai người..."
Trong thời gian ngắn này Trần Thanh Trúc vẫn duy trì sinh hoạt bình thường của mình, thì bên kia Lê Gia Hào lại vô cùng bận rộn, một đối thủ của tập đoàn Khánh Điển đang ra sức thu mua, cạnh tranh gây khó dễ cho tập đoàn, lại có một hợp đồng bị hớt tay trên một cách khó hiểu.
Trong phòng họp lớn của tập đoàn Khánh Điển, không khí âm u, lạnh lẽo đến khó thở, tất cả những người đang có mặt tại đây đều cố gắng nín thở không dám thở mạnh lấy một hơi.
Reng...!reng...
Tiếng chuông điện thoại của một hai đó lúc này bỗng vang lên trong không gian, tất cả mọi người đầu đổ đầy mồ hôi, đưa mắt nhìn nhau, là ai...!là ai không để im lặng vậy, muốn chết sao?
Lê Xuân Trường nhìn chiếc điện thoại của mình, như nhìn một trái bom vậy, chân tay luống cuống, cầm không vững liền rơi đánh bộp xuống đất, mà tiếng chuông kia thì cứ réo lên như muốn đòi mạng vậy.
Giờ phút này Lê Xuân Trường thật muốn giết chết cái kẻ đang gọi điện thoại cho mình luôn...!Cậu ngước mắt nhìn Lê Gia Hào, chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo như dao của anh, thì âm thầm rụt cổ lại, nhặt lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài, vừa bắt máy đã chửi.
"Con mẹ nhà nó có chuyện gì quan trọng thì mau nói, chuyện mà linh tinh ông đây giết chết cậu...!nói"
Người ở bên kia điện thoại bị chửi thì có phần sửng sốt, ngay sau đó cũng chẳng chấp nhặt gì nhiều liền nhanh chóng vào chuyện chính.
"Giám đốc...!bên Lê Gia Tuệ có chuyện rồi...!khai thác bên đấy, vàng chưa thấy đâu, nhưng mạng người thì mất rồi..."
"Cái gì?...!Cậu nói rõ ràng tôi xem nào..."
"Bên kia sập hầm, lở núi chết năm người, mười năm người mất tích rồi ạ...!Có người nói gọi điện báo cáo về tổng công ty không được, em liền gọi cho anh..."
"Hả?...!thế Lê Gia Tuệ đâu rồi? Hắn chết rồi à?"
"Hắn cũng đã đến đó rồi..."
"Tôi biết rồi."
"Đáng chết...!dạo này sao đen quá vậy trời ơi..." Lê Xuân Trường vừa đi vừa lầm bầm tức giận không thôi.
Vào phòng họp cậu cố hít vào một hơi thật sâu rồi đi đến nói nhỏ vào tai