"Ba...!đúng là con muốn trách ba, nhưng trách cũng không thể làm được gì nữa rồi, con cũng muốn giải quyết lắm nhưng người con phái đến bên kia để thu xếp nhưng anh cả con lại một mực ngăn cản không cho con nhúng tay, ba nói xem con phải làm sao để giải quyết chứ.
Không có phải con không hiểu đại cục, mà là lực bất tòng tâm..."
Lê Gia Hào nói như vậy cũng không phải là làm quá mà đúng thực tế là như vậy, Lê Gia Tuệ bên kia không biết đang giở trò mèo gì mà một mực ngáng chân anh, mà cái dự án kia lại là từ đầu đến cuối đều là hắn tự mình làm chủ, anh không thể làm gì được vì có lệnh của ba anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đã nói như vậy chắc chắn ba anh cũng phải hiểu vấn đề này hoàn toàn không phải do anh rồi, tin rằng ông ấy rất nhanh sẽ giải quyết tốt Lê Gia Tuệ kia mà thôi, trừ phi Lê Gia Tuệ kia tự xé rách mặt nạ bây giờ, nhưng anh tin hắn ta chưa làm vậy bây giờ...
"Ba hiểu rồi, bên anh cả con ba sẽ giải quyết, con cứ yên tâm đi..."
"Vâng thưa ba..."
Đúng như Lê Gia Hào dự đoán khi anh tới nơi thì đã gặp ngay Lê Gia Tuệ đầu tiên, hắn tức giận mà trừng trừng mắt nhìn anh, giọng nói như rít qua kẽ răng.
"Lê Gia Hào...!xem như mày giỏi.
Nhưng không sao, để mày tới chùi mông cho tao tao cũng rất là hoan nghênh, mày chùi cho sạch một chút, ổn thỏa tao lại tiếp nhận...!haha..."
Lê Gia Hào khẽ nhướng nhướng chân mày nhìn hắn, giọng nói lạnh băng không mang theo chút nhiệt độ nào, lại chậm rãi như những mũi tên khiến cho người nghe cảm thấy sợ hãi.
"Chỉ sợ rằng lần chùi này của tôi sẽ khiến anh mông cũng chẳng còn để mà ngồi đâu, tôi sẽ chùi cho kỹ chùi đến anh biến mất thì thôi..."
"Mày...!mày là có ý gì hả..."
"Có ý gì? Không phải anh nói tôi chùi cho kỹ sao, tôi giúp anh chùi, chỉ mong anh đủ khả năng chống đỡ thôi..."
Trợ lý Lãnh ở bên cạnh không khỏi trợn mắt lên nhìn, cái này cũng quá là cmn ác mà, mang cái chuyện tưởng chừng sỉ nhục kia nói đến đối phương nghẹn họng phùng mang trợn má như ăn phải chính phân của mình như thế kia xem như anh phục rồi, trong lòng khẽ dựng ngón tay cái lên với xếp của mình, sếp à, sếp lợi hại...
Khác với Trần Lãnh, Lê Gia Tuệ lại đứng ngồi không yên khi nghe Lê Gia Hào nói như vậy, sốt ruột không biết có phải hắn đã biết gì rồi hay không, chuyện hầm vàng này hắn phải nhanh chóng phủi dấu vết mới được, khốn kiếp mấy tên đàn em ăn hại, nuôi chỉ tốn cơm, làm việc đã chẳng ra