Trần Thanh Trúc về đến nhà mệt mỏi nằm lên giường, trong đầu cô vẫn văng vẳng một câu nói kia " Thế thân vẫn chỉ là thế thân mà thôi."
Bất chợt như nghĩ ra điều gì đó cô ngồi dậy lấy điện thoại ra nhìn đến hai tin nhắn là hình ảnh cô ban nãy nhân lúc Mạc Vân Anh không để ý đã chụp lại rồi gửi tới máy mình cùng một số dữ liệu khác nữa.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh hiển thị kia, số điện thoại kia cô có thể vừa liếc mắt đã có thể nhận ra được ngay đó chính là số điện thoại của Lê Gia Hào.
Vậy là anh thực sự còn nhớ nhung đến Mạc Vân Anh sao? Thật sự là như vậy sao.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Gia Hào mệt mỏi đi từ phòng họp của công ty ra ngoài, theo sau là một hàng dài nhân viên im lặng nhìn nhau, ai cũng cố giảm sự tồn tại của bản thân mình xuống mức thấp nhất.
Lần này Lê Gia Tuệ kia đúng là làm anh bất ngờ với cái hành động nhanh như chớp kia, ấy vậy mà hắn lúc này lại bán cổ phần trong tay ra bên ngoài, khiến cho anh cũng có chút trở tay không kịp.
Lê Gia Hào mệt mỏi khẽ day day mi tâm mình một chút, đang muốn về nhà thì lại nhận tới một cuộc gọi từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ.
"Chào anh...!Anh có phải là anh Hào không ạ?"
"Phải...!cô là..."
"Tôi là nhân viên của bar Thiên Đường, bạn gái anh uống say quá nên tôi gọi điện cho anh, mong anh tới đón người ạ."
Lê Gia Hào ánh mắt khẽ híp lại lộ ra một tia nghuy hiểm, khẽ nở một nụ cười nhưng trong ánh mắt kia lại lóe lên hàn băng khiếp người.
Số máy lạ, bạn gái, quán bar, uống say sao? Là ai đây?
"Xin lỗi...!chắc cô nhầm người rồi, bạn gái tôi hiện tại đang ở cạnh tôi."
Lê Gia Hào vừa dứt lời thì bên kia liền truyền tới một giọng nữ khác.
"Em là Vân Anh...!anh Hào, anh tới đây gặp em một chút được không?"
Thật ra Mạc Vân Anh không say, cô ta cho tiền phục vụ nói người này gọi điện cho Lê Gia Hào muốn anh tới đây, ai ngờ anh lại nói đang ở bên bạn gái, mà rõ ràng là ban nãy Trần Thanh Trúc đã nhìn thấy tin nhắn kia rồi cơ mà, theo lẽ thường thì cô ta phải làm tanh bành lên rồi chứ, mà như vậy thì Lê Gia Hào nghe được tin bạn gái uống say thì phải tới đây, vậy mà lại không như vậy.
Nhưng như vậy thì đã sao, cô ta không tin Trần Thanh Trúc kia kiêu ngạo là vậy lại có thể chấp nhận chuyện mình làm thế thân của người khác.
Lê Gia Hào biết là Mạc Vân Anh thì trong lòng có một dự cảm không tốt dâng tràn, hai đầu lông mày càng nhíu chặt lại, lạnh giọng.
"Tôi không rảnh..."
"Haha...!Anh Hào anh đừng phũ phàng như vậy mà, anh tới đây đi em có một việc cần để anh biết, anh không đến thì đừng có hối hận đấy nhé..."
Mạc Vân Anh tay siết chặt lấy điện thoại cười