Hôm nay là ngày họp cổ đông của Tập đoàn Âu Dương thị, nhưng người chủ trì chính – Chủ tịch Hội đồng quản trị Âu Triết Lương lại chẳng thấy mặt mũi tăm hơi đâu. Âu Thần Hi ngồi bên dưới nhìn thấy thái độ của những cổ đông khác đang lắc đầu ngán ngẩm thì thầm bực bội. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ông nội của anh bất quy bất tắc chơi trò biến mất như thế này. Anh chỉ là một Tổng giám nhỏ, cũng chưa có quyền chủ trì những buổi hội họp như thế này.“Chừng nào Chủ tịch mới đến chứ?”“Lâu quá đi, sao lần nào cũng là chúng ta phải chờ đợi?”Âu Thần Hi như ngồi trên đống lửa vẫy tay gọi Lục Phương đang đứng bên cạnh đến hỏi nhỏ.“Ông nội của tôi đâu rồi? Có nghe được động tĩnh gì của ông ấy hay không, trễ hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đấy!”Lục Phương bối rối không biết phải nói với Đại Thiếu gia như thế nào, chuyện này Chủ Tịch Âu dặn ông ta giấu kín nên ông ta cũng không dám hồ đồ mà khai ra ngay.Thấy thái độ mờ ám của Lục Phương, Âu Thần Hi bực bội gắt lên.“Đừng nghĩ là tôi không biết ông đang che giấu cho ông ấy. Nói, rốt cục là đang ở đâu?”Lúc này Lục Phương mới ấp úng mở miệng.“Dạ, thưa Đại thiếu gia, Chủ tịch Âu đang ở bệnh viện Nhân Tâm ạ?”Âu Thần Hi kinh ngạc.“Ông nội tôi có bệnh à, sao không nghe ai ở Âu gia nói gì cả?”Lục Phương xua xua tay.“Không không, Chủ tịch không có bệnh. Mà là đã mua đứt cổ phần của bệnh viện Nhân Tâm rồi, bây giờ CHủ tịch đang giữ quyền Viện trưởng ở đó nên thường xuyên không về nhà.”“Viện trưởng bệnh viện Nhân Tâm? Ông ấy bị điên rồi chắc, không có chuyên môn mà đi mua một cái bệnh viện làm gì chứ, trong khi công ty ở đây thì bỏ bê không thèm quan tâm tới!”Lục Phương nhìn thấy thái độ nóng giận của Đại Thiếu gia liền ghé tai anh nói nhỏ.“Thật ra Chủ tịch có ý riêng ạ, không phải vì để quản lý bệnh viện đó đâu!”“Chẳng nhẽ là chuyện kia? Ông ấy lại để mắt đến ai ở bệnh viện à?”, Âu Thần Hi rốt cục cũng vỡ lẽ ra, là thói xấu khó bỏ của Âu Triết Lương.Ông nội của Âu Thần Hi năm nay tuy ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn tráng kiện, anh tuấn, ngày ngày đều đi đánh gofl, đi quán bar sàn nhảy vui chơi như trai tráng. Hơn nữa nhiều năm nay cũng cặp kè với không ít những thiếu nữ mười tám, đôi mươi chân dài trẻ trung quyến rũ, còn đưa bọn họ đi du lịch dài ngày, đi du thuyền ăn tối uống rượu vang ngắm hoàng hôn. Ngay cả ba của anh –Âu Lương Thần cũng quyết định mặc kệ, xem như sở thích của ông ấy mà không quản nữa. Nhưng lần này