Cốc, cốc…cốc, cốc.Tiếng gõ cửa dồn dập liên hồi vang lên khiến cho Diệc Tâm bất giác choàng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh rịn ra ướt đầm đìa cả người, theo quán tính cô hốt hoảng đưa tay sờ xuống bụng…đứa trẻ vẫn còn, nó như cảm nhận được cô đang chạm vào nên đạp nhẹ một cái phản ứng lại khiến Diệc Tâm mừng rỡ đến rơi nước mắt.Cô thở hắt ra nhẹ nhõm, chẳng nhẽ đó là mơ hay sao, sao lại chân thật đến quặn thắt cả ruột gan.Ánh nắng gay gắt từ cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, bầu trời trong xanh vòi vọi, cây ngô đồng trước cửa phòng cô lá đã chuyển sang một màu vàng rực – không có tuyết, không phải mùa đông sao?Diệc Tâm ngạc nhiên tột độ, cô vội bước xuống giường đi đến bàn giở lịch ra xem – ngày 8 tháng 9, hóa ra cô không hề mơ mà đang quay ngược trở lại cách đây 3 tháng. Sao có chuyện kỳ quái như thế, cô nhớ mình cùng với tiểu bảo bối đều chết trên bàn mổ, cô còn chạm tay vào thi thể bé nhỏ lạnh cóng của con trước khi từ giã cõi đời, cảm giác đau đớn tột cùng dường như vẫn còn lưu lại trên cơ thể này khiến cô không ngừng run rẩy.Hai tay Diệc Tâm siết chặt vào nhau, ông trời đúng là không bạc đãi với người mẹ khốn khổ này nên mới cho cô cơ hội sống lại, có điều lần này cô nhất định sẽ không ngu ngốc để cho Phó gia dễ dàng hãm hại mình nữa.“Diệc Tâm, em làm gì đấy? Mau mở cửa cho anh, anh mang tổ yến vào cho em này!”“Đến rồi sao…nhanh thật!”Diệc Tâm hít một hơi, chống tay xuống giường đứng dậy, lật đật trả lời.“Em đến đây, chờ một chút!”Đối mặt với gương mặt tươi cười giả tạo của Phó Tư Viễn khiến cô có chút không quen, cô chỉ hận không thể lao đến xé nát gương mặt dối trá này ra mà thôi. Đôi mắt này, đôi tay này của quỷ dữ cô căm hận đến tột cùng.“Em ngủ quên à, sao lâu thế mới ra mở cửa?”, giọng của Phó Tư Viễn có vẻ mất kiên nhẫn.“Xin lỗi anh, em có chút mệt nên ngủ mê quá không nghe thấy anh gọi”“Tổ yến của em đây, mau ăn nhanh kẻo nguội!”Diệc Tâm đón chén tổ yến từ tay của Phó Tư Viễn, khẽ mỉm cười. Cô còn nhớ hôm nay anh ta có việc đi đến nửa đêm mới về, lúc trước cô luôn luôn tin tưởng chồng, chưa bao giờ hỏi hắn đi đâu đi với ai, có lẽ vì vậy mà chuyện hắn dan díu với Vương Hạ Chi sau lưng cô mới không thể nào ngờ đến.“Anh có vẻ vội nhỉ, hôm nay có việc ở công ty à?”, Diệc Tâm khéo léo dò hỏi dò.“Ừ, tối nay có một buổi tiệc rượu tiếp đón cổ đông công ty nên anh về muộn một chút, em với con cứ ngủ trước đi nhé đừng chờ anh!”, Phó Tư Viễn đưa tay tính xoa đầu Diệc Tâm như mọi khi thì bị cô nghiêng người tránh đi.“Sao thế? Em đang dỗi đấy à?”, hắn ta ngạc nhiên rụt tay lại.“Không có, chỉ là em thấy anh cứ xoa đầu em như em là