Phương Điềm dường như không thể nào tin vào tai mình khi người bạn luôn bướng bỉnh lên tiếng xin lỗi, sau đó cô hoảng hốt tột độ khi nghe Diệc Tâm khóc nức nở.“Diệc Tâm, cậu làm sao thế? Phó Tư Viễn rốt cục đã làm gì cậu? Tên khốn đó, mình nhất định sẽ cho hắn một trận!”Diệc Tâm nhận ra được sự ấm áp từ thái độ quan tâm của người bạn thân thiết, cô vừa lau nước mắt vừa nói với Phương Điềm.“Phó Tư Viễn chưa làm gì mình nhưng…mình muốn gặp cậu có được không? Có chuyện mình muốn nói với cậu!”“Được, cậu ở nhà đi, mình đến đón cậu!”, Phương Điềm thấy Diệc Tâm đột nhiên muốn gặp mình thì trong lòng bất an. Tuy cô rất giận bạn vì không nghe lời khuyên của mình nhưng thấy Diệc Tâm chủ động gọi thì cũng không còn để bụng muốn trách móc nữa, cô đoán chắc thời gian Diệc Tâm sống bên cạnh tên khốn kia cũng chịu nhiều khổ sở rồi!Dương Tú Hiên đang ngồi bắt chéo chân ở sô pha xem báo nghe tiếng bước chân nặng nề từ trên cầu thang thì khó chịu đưa mắt nhìn, bà ta vốn dĩ là người ưa xét nét, để ý từng chuyện vặt vãnh. Từ lúc Phó Tư Kỳ chết đi vì tai nạn giao thông bà ta đã nghĩ rằng Diệc Tâm chính là kẻ gieo rắc tai ương nên càng căm ghét cô hơn, nếu như không phải vì gia sản của Diệc gia thì đời nào bà chấp nhận cho con trai cưng Phó Tư Viễn cưới cô về làm vợ.“Bầu bì vượt mặt rồi mà không yên phận ở nhà đi, còn vác bụng đi đâu đấy hả? Thấy chồng vừa ra khỏi nhà đã muốn trốn đi chơi bời bên ngoài”Nếu như là Diệc Tâm của trước đây chắc hẳn cô đã rất hoảng sợ mà không dám cãi lời mẹ chồng nhưng cô đã biết bộ mặt thật của mẹ con Dương Tú Hiên nên chỉ khẽ cười trừ, bình tĩnh đáp lại.“Hôm nay con có hẹn với bạn, bây giờ Phương Điềm cũng đến tận cửa đón nên con đi một chút thôi rồi về ngay!”Dương Tú Hiên bĩu môi dài thườn thượt.“Tôi chả rảnh rang mà lo cho cô, tôi chỉ lo cho cháu nội của tôi thôi, nhỡ có bề gì thì cô gánh nổi sao?”, hóa ra bà ta vẫn chưa biết đứa trẻ này không phải là con của Phó Tư Viễn nên vẫn còn coi trọng nó một chút. Gã ác quỷ đó quả thật tâm tư khó dò, chỉ vì dẫm đạp cô dưới chân không cho cô có cơ hội trỗi dậy mà phải làm đến mức này. Vậy thì cô nhất định phải dùng thủ đoạn của hắn đối phó với hắn.“Mẹ yên tâm, con không phải là thú dữ mà không biết yêu thương con mình. Đứa trẻ này con nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận!”, vừa nói Diệc Tâm vừa vỗ nhẹ vào bụng một cách âu yếm, lần này cô nhất định bảo vệ bé con thật tốt. Dù cho ba của nó là ai đi chăng nữa nhưng trẻ con không có tội, những mưu tính lừa lọc của người lớn chẳng hề liên quan đến trẻ con.“Hừ, đúng là thứ không có cha mẹ dạy, ăn nói trả treo với cả người lớn!”, Dương Tú Hiên cố ý nói lớn cho Diệc Tâm nghe nhưng cô vẫn phớt lờ