“Hi Thần, tối nay cậu đến phòng tôi một chút, có việc cần sai bảo cậu!”, Phó Tư Viễn ngồi trên trường kỷ đưa đôi mắt khinh khỉnh nhìn Âu Thần Hi lúc này đang mặc một bộ đồng phục bảo vệ với cái tên giả - Hi Thần.“Vâng cậu chủ, khoảng mấy giờ ạ?”“Trễ trễ một chút đi, khoảng hơn 10 giờ tối! Phòng riêng của tôi trên tầng 2, cứ vào không cần gọi tôi trước đâu”“Vâng”Âu Thần Hi vẫn chưa hiểu ý định của tên Phó Tư Viễn này là gì nhưng anh cần tiếp cận hắn ta nhiều hơn nên gặp riêng như thế cũng tốt, có thể thăm dò động tĩnh của hắn. Nếu như không phải vì cái chết đầy ủy khuất của Âu Kiến Hi – người em trai duy nhất thì có lẽ anh cũng không dễ gì từ bỏ thân phận Đại Thiếu gia cao quý của Tập Đoàn Âu Dương để đi làm một tên bảo vệ quèn như thế này trong suốt mấy tháng trời qua. Phó Tư Viễn lẫn mẹ anh ta còn không vừa mắt anh nên cũng nhiều lần kiếm chuyện để hoạnh họe đủ thứ…Âu Thần Hi theo hẹn đúng 10 giờ tối liền đi đến phòng của Phó Tư Viễn, anh khẽ gõ cửa nhưng bên trong không có người nào đáp lại. Cửa phòng vốn chỉ khép hờ, dưới lực tác động của Thần Hi liền bật tung ra. Phía bên trong chỉ có một chiếc đèn ngủ neon màu mật ong chiếu sáng, ánh sáng lờ mờ không rõ nhưng có một mùi hương kì lạ phảng phất khắp không gian rộng lớn.“Phó Thiếu gia, cậu có đó không?”, không một tiếng trả lời, câu hỏi của Âu Thần Hi cứ thế chìm vào hư không.Trong lòng Âu Thần Hi dấy lên một tia lo ngại, có vẻ như đây làm một cái bẫy của Phó Tư Viễn nhưng làm sao mà hắn biết được thân phận thực sự của anh chứ. Quyền lực thâu tóm của Âu Dương thị không hề nhỏ, anh đã ra lệnh phong tỏa tất cả tin tức của mình, ngay cả một chút sơ hở cũng không có. Huống chi Phó gia tuy có gia sản nhưng chẳng bằng 1 phần một triệu của Âu Dương thị, mà theo tin tức anh nắm được thì phần lớn gia sản hiện nay đều có một phần không nhỏ của Diệc gia cộng vào sau hôn lễ của đôi bên. Có tiếng thở nhè nhẹ làm cho Âu Thần Hi giật mình, anh dè chừng nhìn về chiếc giường lớn ở cạnh cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào khi gió lay động tấm rèm bằng tơ mỏng để lộ một dáng phụ nữ yểu điệu nằm gối đầu lên tay đang ngủ say sưa.Dung nhan tuyệt mỹ của nữ nhân khiến tim của Âu Thần Hi chậm lại một nhịp, sóng mũi cao thanh tú trên gương mặt trái xoan trắng muốt, đôi môi đỏ mọng như một quả anh đào vừa chín tới. Anh nghe cả người nóng ran lên, mùi hương kia càng lúc càng nồng đến cực độ, Âu Thần Hi cau mày che mũi lại – là Kỳ Tử Hương, thứ mê dược chết tiệt.“Phó Tư Viễn, tên khốn này lại dám bỏ thuốc mình ư?”Âu Thần Hi loạng choạng đứng không vững, cả người