"Đến bao giờ thì cô ta mới tỉnh lại đây?""Mày gấp cái gì? Đến lão đại còn không gấp.""Nhưng tao đang thèm ăn bún đậu mắm tôm, cô ta mà chưa tỉnh thì tao không được đi đâu.""Mày suốt ngày chỉ biết ăn, im miệng đi, lão đại nghe thấy bây giờ."Bên tai Diệp Tuệ ong ong, từng giọng nói xa lạ truyền vào tai cô.
Trước mắt cô là một không gian tối đen như mực, ngoại trừ tiếng nói chuyện xì xào và mùi thơm của đồ ăn như có như không vương quanh chóp mũi, cô không cảm nhận được điều gì khác nữa.Bỗng nhiên căn phòng sáng lên, đôi mắt đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, hơi chói, Diệp Tuệ có chút không thích nghi được, đôi mắt cô hơi nhói đau.Cô đưa tay dụi dụi mắt, chờ một lúc sau mới thích nghi được với ánh sáng.Bọn đàn em thấy hành động của cô, vội vàng hét lên với người ở phòng bên cạnh:"Lão đại, lão đại, cô ta tỉnh rồi.""Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông bước vào, theo sau anh ta là một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ.Diệp Tuệ sững sốt, người đàn ông này...!dung mạo giống Cố Đình Bắc đến bảy phần.
Cô hơi bất an, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.Diệp Tuệ còn chưa nắm rõ tình hình hiện tại của bản thân nên cô không dám mở miệng nói gì.
Cô và người đàn ông kia mặt