Ra cửa đăng ký, Tô Bắc xoay người nhìn Lộ Nam: “Cái kia, tôi về nhà trước, anh thì sao?”Cô cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
Tuy rằng cô nói chuyện với Lộ Nam đối chọi gay gắt.
Nhưng ở trên máy bay, chính mình gối bả vai người ta ngủ hai tiếng, Lộ Nam đều không có nói một câu, cô vẫn là có vài phần không được tự nhiên.
Nếu Lộ Nam nói móc châm chọc cô một chút còn tốt.
Cô chỉ sợ anh bảo trì trầm mặc như vậy, làm cho trong lòng của mình không nắm chắc.
Lộ Nam nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Tôi cũng tính toán trở về, nếu cùng đường, vậy đi cùng nhau đi!”Tô Bắc gật gật đầu, khóe miệng hơi kéo: “Được, vậy cùng nhau đi!”Lộ Nam tức giận hừ lạnh một tiếng: “Sao nghe ra cô còn rất miễn cưỡng, xe tôi ở sân bay, đi thôi, tôi trực tiếp lái xe mang cô trở về!”Tô Bắc lập tức mặt mày hớn hở: “Vậy thì không còn gì tốt hơn!”Nói xong, cô chân chó đi theo phía sau Lộ Nam.
Không biết vì sao, Lộ Nam đột nhiên nghĩ đến mục đích chuyến này của mình.
Anh ở trong lòng, âm thầm mắng chính mình ngu xuẩn thấu.
Rõ ràng là đi muốn cô giúp chính mình giải thích nghi hoặc, cuối cùng sao chính mình lại dây dưa không rõ với Nghiêm Nghệ Đình, biến thành bộ dạng như bây giờ!Lộ Nam càng nghĩ, mày nhíu lại càng lợi hại.
Tô Bắc nhìn khuôn mặt Lộ Nam thay đổi liên tục, thức thời ngậm miệng không nói.
Tới trên xe.
Lộ Nam cũng không có khởi động xe, anh an tĩnh ngồi ở trên ghế điều khiển, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Bắc xoay chuyển tròng mắt, mở miệng nói: “Lộ Nam, đi thôi, sao anh không lái xe đi, có phải quá mệt mỏi không, nếu không, để tôi tới lái xe đi!”Lộ Nam xoay người lạnh lạnh nhìn Tô Bắc một cái: “Cô tới lái xe, thôi bỏ đi, tôi còn muốn sống lâu mấy năm!”Tô Bắc không phục nhìn anh: “Như thế nào, không tin kỹ thuật lái xe của tôi, tôi nói cho anh biết, năm đó kỹ