Biệt thự một mình một cõi, vắng lặng tựa như lâu đài của bá tước ma cà rồng chưa bao giờ nhộn nhịp như thế.
Trong phòng ăn, mọi khi chỉ có một mình tiểu thư Alex, dạo gần đây thì có sự góp mặt ngày càng thường xuyên của cậu chủ Elio.
Chưa bao giờ nhân viên được chứng kiến khung cảnh bàn ăn đông vui mà cũng căng thẳng như thế.
Bà chủ Flaco ngồi ở ghế chủ tọa.
Hai bên là vợ chồng cậu chủ Elio, đối diện với hai vợ chồng là một tiểu thư khác cực kỳ xinh đẹp, như một ngôi sao nổi tiếng của giới giải trí Hàn Quốc, tiểu thư Anna.
Trên bàn đều là đồ ăn Hàn quốc do chính đầu bếp người Hàn được thuê về nấu nhưng hình như hoàn toàn không hợp với khẩu vị của một bàn ăn có đến ba người là mang dòng máu Hàn.
Bởi vì không ai thèm động đũa mà ngồi im lặng nhìn nhau.
Đúng hơn là một mình cậu chủ Elio ngồi khoanh tay, ngửa người dựa lưng ghế, lườm một lượt ba người phụ nữ đang có mặt trên bàn ăn.
Ánh mắt rực cháy của cậu đừng nói là ba người trực tiếp hứng lấy, nhân viên đứng ở ngoài còn thấy nóng nực ngộp thở.
Thầm mong không ấy cậu chủ đốt luôn cái phòng ăn đi cho mọi người được giải thoát.
- Có ai giải thích cho con biết tại sao cô ta lại có mặt ở đây, trong bữa tối của cái nhà này không? - Cuối cùng Elio cũng chịu lên tiếng sau một thời gian nhốt mọi người trong cái hộp khổng lồ bức bối.
Bà Flaco hít sâu một hơi, điềm tĩnh nghiêm nghị nói:
- Là mẹ mời khách đến.
Lâu lắm rồi không gặp Anna nên mẹ mới mời con bé đến gặp mặt.
- Gần đây hai người nghèo túng tới nỗi ngay cả một nhà hàng ven đường cũng không tìm được mà phải dùng nhà của con làm nơi gặp mặt? - Elio cay độc hỏi.
Bà Flaco đanh mặt khó chịu.
Bản thân bà cũng đâu có ngờ đến Elio đã không ở nhà hai hôm nay, lại đột nhiên về nhà dùng bữa tối.
Vốn dĩ bà còn đang muốn để cho Alex tự biết bản thân yếu kém đến mức nào mà phải tự động rút lui khi thấy Anna.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì Elio đã về.
Alex ngồi bên cạnh, cảm thấy cái lò lửa bên cạnh mình bắt đầu khởi động chức năng mỏ hỗn tàn sát người khác, giọng nhẹ nhàng có vài phần lạnh nhạt:
- Anna bây giờ là khách của mẹ.
Anh đừng làm khó mẹ và cô ấy.
Hơn nữa cô ấy còn mang bánh đến xin lỗi em chuyện hôm bữa ở hồ bơi.
Nếu người ta đã thành ý như vậy thì cũng không thể để cô ấy không ăn được một bữa tối mà bị đuổi về được.
Như thế mất mặt mẹ lắm.
- Alex vừa nói vừa bí mật đánh mắt ra hiệu cho Anna.
Anna lập tức bắt được tín hiệu, dù trong lòng vẫn có chút lo sợ nhưng vẫn nói:
- Elio, Em đã luôn muốn xin lỗi Alex và anh nhưng mà hai người không chịu gặp em.
Nên nghe nói cô tới, em mới nhờ cô giúp đỡ em gặp hai người.
Em thật chỉ muốn tới để xin lỗi.
Nếu anh cảm thấy ghét em như vậy thì em cũng không làm mọi người trong nhà khó chịu nữa.
Nói xong Anna liền đầy ghế đứng dậy, từ phía bên kia bàn ăn cúi người một góc chín mươi độ hoàn hảo, giọng thành thật nói:
- Alex, chuyện hồ bơi, là tôi đã quá nóng giận.
Tôi thật sự rất hối hận khi hại cô xém chút mất mạng.
Tôi xin lỗi.
Dù cô không tha lỗi cho tôi, tôi cũng hiểu vì sao.
Tới tôi còn thấy mình trẻ con.
Một trăm điểm! Thái độ, giọng điệu hoàn hảo.
Không chỗ nào chê.
Để đề phòng Elio vẫn sắt đá đuổi Anna về.
Alex vươn người, định bụng nói thầm vào tai Elio là để cô ta ở lại xem xem cô ta thành tâm xin lỗi hay muốn giở trò gì.
Nhưng cô chỉ vừa mới nhích người, Elio đã bình thản nói:
- Nếu cô đã biết lỗi thì tốt.
Dù gì cũng là khách của mẹ.
Nể mặt mẹ, cô ở lại dùng bữa tối đi.
Cả ba người phụ nữ trong bàn đều bị ngạc nhiên trước lời nói này của Elio nhưng theo ba kiểu khác nhau.
Anna ngạc nhiên lẫn vui mừng, không ngờ mình chỉ vừa cúi người, nói mấy câu nghe có vẻ nhúng nhường như vậy, Elio đã tha thứ cho cô rồi.
Bà Flaco lại không tin vào tai mình.
Con trai bà biết nể mặt bà từ khi nào vậy? Không phải thứ gì nhập nó đấy chứ?
Alex cứ có cảm giác ngạc nhiên kỳ quái khi kế hoạch suôn sẻ từ lúc đầu ngay cả khi cô còn chưa kịp làm gì như vậy.
Cô không biết có phải mình gặp trắc trở hoài nên sinh cảm giác thích bị ngược đãi không
- Cô còn đứng đó làm gì.
Ngồi vào ăn đi.
- Elio ngoắc tay chỉ Anna vào chỗ ngồi, rồi tự mình cầm đũa lên.
- mọi người cũng ăn đi.
Đồ ăn cũng sắp nguội cả rồi.- Elio vẫn có vài phần lạnh nhạt nhưng ít nhất không khiến cho người người nhà nhà ngộp thở nữa.
Anna nở nụ cười rạng rỡ ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dùng phong cách tiểu thư quý tộc, nhẹ nhàng từ tốn dùng cơm, nói chuyện hỏi thăm với bà Flaco:
- Lúc nãy cô nói sẽ ở lại đây vài ngày phải không ạ? Sắp tới cháu cũng không bận gì? Cháu hộ tống cô đi đây đó chung cho đỡ buồn chán nha.
- Được.
Cảm ơn cháu.
Cô ở nhà này, không được ai đoái hoài gì đến.
Cũng buồn chán sắp đến mọc nấm rồi.
- Thái độ vui vẻ nói đùa với Anna khác hẳn với vẻ lạnh lùng, không thèm đoái hoài đến Alex của bà.
- Cháu cũng muốn đến chơi với cô thường xuyên hơn.
Nếu Elio đồng ý.
- Anna liếc nhẹ Elio, e dè nói.
- Được! nhưng chỉ trong khoảng thời gian mẹ tôi ở đây thôi.
Ba người phụ nữ lại một lần nữa giật mình hoang mang vì độ dễ dãi bất ngờ của Elio.
Xung quanh Anna không khí mùa xuân tràn ngập phơi phới, thiếu điều nở rộ cả một vườn hoa bên mặt.
Trái ngược hoàn toàn với Anna là Bà Flaco lo sợ đang bắt đầu tính tới đường đưa Elio đi gặp bác sĩ hay thầy cúng thì khả quan hơn.
Còn Alex hoang mang tới nỗi cắn luôn miếng bánh Mandu* nóng mà quên không thổi.
Nóng tới mức cô giật mình, hoảng loạn quạt lấy quạt để, loi nhoi trên bàn ăn.
Elio vội vàng rút khăn giấy muốn bảo cô nhổ đồ ăn ra, không ngờ Anna đã nhanh nhạy đưa hai tay ra trước, không ngần ngại nói:
Nhả ra đi Alex.
Coi chừng bỏng lưỡi đó.
Elio kinh ngạc, Alex thì không, cô còn âm thầm tán thưởng Anna nhanh nhạy,