Vốn dĩ ngay cả thời điểm Alex và James đi ra khỏi chỗ nấp theo lời cảnh cáo của tên bắt cóc, Alex vẫn muốn tiếp tục che đậy thân phận của mình nên không để toàn đội đi ra.
Một phần là để che giấu mai phục, một phần là có thể dễ dàng nói dối Elio rằng cô và James là đồng nghiệp chung nghề vệ sĩ giả vờ làm cảnh sát.
Nhưng phát súng bắt buộc của Henry đã làm cho câu chuyện của cô không còn đáng tin nữa.
Alex rũ mắt, thở nhẹ ra một hơi, vẻ hồi tưởng nói:
- Cảnh sát Alex? Chà, lâu lắm tôi mới được nghe cái kiểu xưng hô như vậy đó.
Elio nhướng mày, có chút khó hiểu trước câu cảm thán không rõ vui buồn của cô:
- Cô nói vậy là sao?
- Tức là làm anh thất vọng rồi thám tử Flaco à.
Tôi quả thật là cảnh sát nhưng tôi đã rời khỏi ngành từ lâu rồi.
Anh có nhớ lần tôi nói với anh về vết sẹo trên chân mình chứ? thật ra nó có một lí do nhục nhã khác mà tôi không muốn nói với anh.
Cũng là lí do tôi rời ngành.
Elio nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
- Lí do là gì?
- Lúc trước tôi thuộc đội cảnh sát cơ động.
Trong một lần bọn tôi được điều động đi dẹp một băng đảng chuyên buôn bán chất cấm.
Bọn chúng có cả trẻ vị thành niên.
Theo luật, đáng lẽ bọn tôi không được hạ sát nhưng vì băng đảng đó được cảnh báo là có trang bị vũ khí nguy hiểm nên chúng tôi được phép ngoại lệ.
Bắn ngay khi có thể.
Và tôi đã đụng độ một đứa trẻ thật.
Tôi không biết nó bao nhiêu tuổi nhưng chắc chắn dưới mười tám.
Tôi đã bỏ qua mệnh lệnh, do dự không ra tay, muốn khuyên nó đầu hàng và cuối cùng lãnh một viên đạn vào vai từ đồng bọn của nó.
Cộng thêm một vết chém trên đùi bởi nó.
Nếu không phải may mắn có đồng đội nhanh chóng ứng cứu và đỡ cho tôi một nhát dao khác chắc giờ này tôi đã vui vẻ bay nhảy trên thiên đàng rồi.
Đồng đội của tôi sau đó phải rời ngành vì vết thương ảnh hưởng dẫn đến thương tật.
Tôi không còn mặt mũi nào nên cũng đã rời ngành.
Những gì Alex vừa kể có đến chín phần là sự thật.
Điểm khác biệt so với câu chuyện là cô được cấp trên khuyên nhủ, thuyên chuyển sang đội ba phòng quản lý các tụ điểm vui chơi giải trí của thành phố và đồng đội của cô cũng được chuyển sang bộ phận bàn giấy.
Alex hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng sau khi nhớ lại ký ức không vui:
- Sau khi rời ngành, tôi bắt đầu công việc vệ sĩ và bảo an kiếm sống.
Sau đó lại bị bạn gái lừa tiền, nợ nần chồng chất nên mới tới cầu cứu anh.
Hôm trước anh gặp tôi và James ôm nhau thì đơn giản chỉ là đồng nghiệp cũ gặp lại thôi.
Elio cau mày hỏi:
- Vậy mấy người cảnh sát kia cũng là đồng nghiệp cũ của cô?
Alex gật đầu:
- Đúng vậy.
Vì gia đình anh nhất quyết không muốn báo cảnh sát nên tôi đã dùng mối quan hệ cũ, gọi mọi người giúp đỡ.
Elio nửa tin nửa ngờ:
- Cô đã rời ngành mà họ vẫn để cô sử dụng súng à?
Alex không hề nao núng đáp:
- Đương nhiên chuyện này là trái luật rồi.
Nhưng anh thấy đó, họ đều là đồng đội cũ của tôi, nên chỉ cần không ai nói ra thì sao có người khác biết được tôi dùng súng của họ.
Elio trợn mắt ngạc nhiên kèm chút chê bai:
- Có phải nhân phẩm của giới cảnh sát Atlantic quá có vấn đề rồi không…
- Luật chỉ dùng cho thẩm phán, luật sư và công tố viên thôi chứ cảnh sát cần gì luật.
Thứ duy nhất có giá trị với bọn tôi chỉ có bằng chứng.
À mà tôi cũng đâu có bắn viên nào đâu.
Tôi chỉ đe dọa thế thôi.
Chứ tôi nhớ mình đã rời ngành rồi mà - Alex cảm thấy bản thân hình như đã để lộ một chút phong thái cảnh sát đương nhiệm ra ngoài nên vội dịu giọng xuống để che giấu.
Elio vẫn chưa chịu thôi cái kiểu nhìn chòng chọc vào mặt của Alex.
Hắn tiếp tục tra vấn:
- Vậy tại sao cô chưa từng nói với tôi cô từng làm cảnh sát.
Alex làm ra vẻ xấu hổ nói:
- Từng làm cảnh sát đặc nhiệm mà vẫn ngốc nghếch bị bạn gái lừa tiền, bị bỏ rơi, bị chính mấy tên xã hội đen mình từng tống vào tù lùng sục trở lại.
Thảm bại đến mức có nhà cũng không thể về phải chạy đi sủa trước mặt người khác để xin ăn nhờ ở đậu thì anh có còn mặt mũi nói mình từng là cảnh sát không?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3.
Yêu Nụ Cười Của Em
4.
Sau Khi Tôi Chết
=====================================
Không, nghe thật sự nhục nhã
Elio thật tâm nghĩ.
Alex thấy Elio cũng có vẻ đồng tình với cô nên được đà nói thêm:
- Chưa kể nói ra tôi từng là cảnh sát thì anh lại nghi kị tôi tới nằm vùng rồi đuổi tôi đi nữa thì xong đời tôi rồi.
Cuối cùng Elio cũng chịu bỏ cái nhìn dò xét với Alex, còn thở dài một hơi tỏ vẻ bất lực với cô:
- Nghe cô nói xong, tôi còn cảm thấy việc cô từng là cảnh sát nghe còn chẳng đáng tin nữa.
Ngốc như cô làm sao mà đậu được vào ngành đó.
Hay cô chính là ví dụ thực tế của câu hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh hả?
Alex hắng giọng ngượng ngùng, gãi gãi cổ, ngó đi chỗ khác.
Nhìn Elio chân thành hỏi cô như thế chắc hẳn hắn đã tin cô rồi nhỉ.
Dù hình tượng của cô bây giờ hẳn là vừa ngốc vừa vô dụng trong mắt hắn rồi.
Điều đó cũng tốt.
Như vậy hắn sẽ không cảnh giác đề phòng cô.
Tuy Alex thật sự cảm thấy có chút mất thể diện nhưng cô vốn dĩ cũng đâu phải loại người giữ khư khư mặt mũi của mình.
Lúc này còn không tranh thủ xin xỏ quay về thì sợ không có cơ hội nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cô cũng không thể đi bắt cóc Anna lấy mật khẩu được.
Cô đâu muốn bị Andrea tống vào trại sám hối.
Thế nên bàn tay của Alex mon men đến gần tay áo của Elio, nắm kéo nhè nhẹ:
- Cho nên tôi thật sự không có đường nào khác phải nương nhờ chỗ anh.
Anh… nếu anh thấy ghét tôi… - Alex chậm lại, hít nhẹ một hơi rồi nói.
-...!Không cho tôi theo đuổi