Phía bên kia, Alex vẫn cứ nghĩ rằng mình lừa Elio trót lọt, nhấp một ngụm cà phê rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm nói:
- Thật sự không ngờ dễ dàng qua cửa như vậy.
Thấy hắn tin mọi điều tôi nói kiểu đó không biết có nên mừng hay không.
James phì cười:
- Hả? Tôi có nghe nhầm không? bỏ học môn giáo dục công dân như cô mà cũng biết tội lỗi à? Hay là đã bị nụ hôn lúc nãy quật ngã, quay sang thích người ta rồi?
Alex vừa thẹn vừa giận, giơ chân đá cho James một cái rồi nói:
- Câm ngay! thích cái đầu anh.
Đừng có nhắc lại chuyện đó trước mặt tôi nữa.
Cơ bản thì tôi vẫn là một cảnh sát, đương nhiên phải có chút tinh thần ngay thẳng chính trực của cảnh sát chứ.
James bĩu môi khinh bỉ.
- Cám ơn cô đã nói, chứ không tôi thật sự không nhìn ra đó.
Người vừa bạo lực còn đa nghi.
Alex liếc mắt:
- Tôi không đa nghi.
Đó là…
- Là giác quan thứ sáu của cảnh sát.
Nghe nhiều rồi.
Vậy trường hợp này, cô nghĩ thế nào đây? Có chuyện uẩn khúc hay lần này giác quan của cô đã sai?
Lúc nãy tranh thủ lúc Elio đi chụp phim, bọn họ đã gọi điện thoại về nói chuyện với Kevin để xem thử có Matteo có gì bất thường không.
Nhưng trái với những gì Alex kỳ vọng, Kevin lại nói là anh ta hoàn toàn bình thường.
Chỉ có một lần Matteo nhận được điện thoại gọi đến nhưng anh ta rất đàng hoàng nghe trước mặt Kevin.
Nội dung liên quan tới buổi triển lãm nghệ thuật anh ta sắp tổ chức ở Atlantic.
Alex cũng đã có lần được Elio cho đọc qua gia cảnh nhà hắn.
Trong đó anh trai Elio thật sự sở hữu khá nhiều trung tâm triển lãm nghệ thuật nói chung và tranh vẽ nói riêng.
Nên nội dung cuộc điện thoại này có vẻ thật sự không có gì đáng nghi.
Hơn nữa Kevin cũng có bổ sung cho Alex rằng hai người kia dù là anh em cũng cha khác mẹ nhưng tình cảm thật sự rất tốt, rất hòa thuận.
Kevin hoàn toàn tin rằng Matteo sẽ không làm gì tổn hại đến Elio.
Còn về phần Kevin, thật ra cảm giác của cô không quá mạnh mẽ với Kevin.
Chưa nói tới việc cô tiếp xúc với kevin nhiều hơn so với Matteo nên có hiểu biết sâu hơn thì nếu Kevin là người đứng sau chuyện này, hẳn đã tìm cách hướng nghi ngờ của cô lên người Matteo rồi nhưng đằng này anh ta lại nói đỡ cho Matteo.
Alex đành thở hắt ra một hơi.
Dù gì cô cũng không có bằng chứng nào chứng minh Matteo và Kevin liên quan tới việc này là chỉ hoàn toàn là cảm giác của bản thân.
Hơn nữa cô không hề để bọn họ biết mình đã dò được nơi ở của tên bắt cóc cũng để ý xem xe của mình có bị theo dõi hay không.
Elio lại rất hoà thuận với anh mình nên có lẽ lần này cô sẽ phá lệ coi như cảm giác của bản thân mình đã sai lầm vậy.
- Chắc tôi đa nghi thật.
Tên bắt cóc đó hẳn có đồng bọn riêng hoặc là một kẻ thù khác của Elio, không liên quan tới người trong nhà.
James gật gù đáp:
- Như thế thì tốt hơn.
Nếu bị anh trai hoặc bạn thân của mình ám hại thì không phải Elio sẽ thảm lắm à? Bớt một chuyện đỡ một chuyện đi.
Tôi về trước đây.
Giấy tờ gửi lại chỗ cô.
Khi nào lấy lời khai của Elio xong thì đem đến văn phòng nha.
- Được.
Tôi cũng quay vào xem thử có kết quả chụp phim của Elio chưa.
Nhắc đến đây, James nhìn cô nửa muốn nói nửa lại không biết nói thế nào, chỉ có thể thân tình vỗ vỗ vai cô nói:
- Chúc cô may mắn!.
Alex nhướng mày khó hiểu:
- Anh nói vậy là sao?
- Tôi có cảm giác là thương thế của Elio sẽ không đơn giản đâu.
- James nhìn Alex ra vẻ thần bí.
- Còn chưa có phim chụp mà anh tiên tri cái gì vậy? Nhưng thương thế của Elio thì mắc gì chúc tôi may mắn? - Alex nhìn lại James bằng ánh mắt không đồng tình.
- Cái đó gọi là giác quan thứ sáu của đàn ông đấy cô gái à.
cô cứ chờ mà xem.
James chỉ nhả lại một câu úp úp mở mở như vậy trước khi xách mông ra ngoài.
Lúc đó Alex còn dùng ánh mắt phán xét, kỳ quái nhìn James nhưng khi nghe bác sĩ đọc kết quả chụp phim của Elio, cô lại muốn hỏi James có thể dùng giác quan thứ sáu của đàn ông bói giúp khi nào cô mới lấy được cái thẻ mời đây?
Vốn dĩ Alex khi nghe bác sĩ nói xương sườn bị rạn và lá lách tổn thương nhẹ chỉ là tụ máu, cô đã thở phào nhẹ nhõm vì tổn thương không quá nghiêm trọng như cô lo sợ.
Những thương thế tương tự, đám cảnh sát cơ động bọn họ ai chẳng đã bị vài lần nên Alex cũng được coi là có kinh nghiệm thậm chí có phần xem thường những vết thương này.
Nhưng hình như bác sĩ của bệnh viện này mắc bệnh hay phóng đại mấy bệnh vụn vặt của Elio nên qua lời của ông ta nghe như Elio có thể lăn đùng ra chết bất cứ lúc nào.
Elio cũng tích cực bày tỏ mình đang rất ốm yếu nên làm Alex cũng bắt đầu hồ nghi lẽ nào là do bản thân mình vô tâm tùy tiện chứ không phải do người khác làm quá lên.
Hoặc có khi bản thân Elio chưa từng chịu thương tổn kiểu này bao giờ nên đối với hắn đây là tổn thương rất nghiêm trọng, rất khó chịu.
Suy cho cùng, đâu phải lúc nào mấy vị nhà giàu cũng có thể bị ăn đánh như đám cảnh sát được.
Alex đành thở dài mà nhân nhượng vị thiếu gia cố tình vì bệnh mà bắt đầu chăm chăm gọi tên cô như thể quên mất mình còn một vị quản gia chuyên nghiệp bên cạnh.
Cả người như miếng cao dán dựa dẫm vào người cô, hết hô to lại gọi nhỏ.
Sự phiền nhiễu của Elio với Alex chỉ bị phân tán đi bớt khi cả hai về tới biệt thự của Elio.
Thay vì một mình Alex bị Elio làm nhức đầu thì cả hai đều bị oanh tạc bởi những câu hỏi và thái độ lo lắng rối rít của bà Charisse.
- Rốt cuộc cháu bị làm sao mà phải đi bệnh viện kiểm tra? Còn không để bà đi đến đó.
Alex và Elio đã thảo luận trước với nhau không nói hết thương tích của Elio cho bà Charisse nghe.
Elio giành quyền đáp:
- Cháu chỉ chấn thương phần mềm thôi, sưng tấy mấy ngày là hết.
Đứa nào bị bắt cóc mà chẳng bị bầm mình hả bà.
Có gì đâu mà kéo đến bệnh viện cho ồn ào.
Alex ngó Elio, thầm khinh bỉ trong lòng.
Miệng thì nói nhẹ như không nhưng lúc nãy kẻ nào còn mè nheo rên hừ hừ như sắp hấp hối đến nơi?
- Hừ, cháu nói bị bắt cóc như thế bệnh đậu mùa, người nào cũng phải bị