Mày có biết mình vừa nói cái gì không hả thằng điên kia!
Giữa vườn hồng yên tĩnh đột ngột vang lên tiếng quát lớn của con người dọa cho mấy động vật bé nhỏ muốn giật mình muốn rớt tim ra ngoài.
Nhưng bản thân Kevin người vừa bật dậy khỏi ghế và gào lên cũng khinh hoảng không kém chúng.
Hôm qua, hắn bận việc nên phải về quán bar.
Hôm nay, mới sáng bảnh mắt đã bị Elio gọi sang nói chuyện quan trọng rồi đập nguyên một tuyên bố khiến hắn tỉnh cả ngủ mà còn chưa cần đến tách cà phê đang đặt trên bàn.
Làm bạn thân bao nhiêu năm với Elio, Kevin đã thấy không ít những hành động táo bạo, lạ lùng của bạn mình nhưng lần này nghe được cái ý định tán tỉnh cảnh sát nằm vùng của nó, Kevin không khỏi kinh hãi sững sờ.
Hắn cẩn trọng nhìn trước ngó sau, đánh mạnh xấp giấy trên tay vào ngực Elio rồi dùng tiếng Ý nói chuyện:
- Mày biết đám Sói Săn Đêm là cái gì không hả? Là thiên địch của đám kinh doanh tụ điểm ăn chơi đó.
Đám đó nói là sói chứ thật ra là tử thần.
Thử nhảm nhí xem.
Nhẹ là nộp phạt đắt cắt cổ, bị cấm kinh doanh.
Nặng là vào tù bóc lịch, không thì bị tống cổ về nước luôn đó.
Mẹ nó! Giờ mày tuyên bố với tao mày muốn rước về một quả bom nổ chậm để trong nhà? Có còn tỉnh táo không hả bạn tao? Điên rồi à?
Elio nhặt mấy tờ giấy Kevin vứt trong ngực mình lên xem.
Đó là bản lý lịch của Alex được lấy từ cục lưu trữ thông tin nội bộ của cảnh sát Atlantic.
Trên đó đã chứng mình với hắn câu chuyện cô kể hôm trước có vẻ đáng tin đến tám chín phần.
- Đúng là điên thật! - Elio cau mày nghiêm túc nói khiến Kevin kinh ngạc trợn mắt nhìn.
- Mày xem! Từ trung úy bị rớt xuống hàng trung sĩ.
Phạt cái gì mà phạt dữ vậy? Phạm phải tội phản quốc hay gì?
- Điên cái đầu mày! Mày mới điên đó.
Phạm tội phản quốc thì bị xử bắn rồi chứ rớt cấp cái gì hả? Mà mẹ nó! Cái đó đâu phải trọng điểm.
Trọng điểm ở đây là cô ta là cảnh sát! Cô ta đang nằm vùng ở nhà mày!
Elio nhăn mặt nhìn Kevin, không chút hài lòng:
- Cái đó đương nhiên tao biết..
Có gì đâu mà mày gào lên như ai cướp đồ nhà mày như thế?
Kevin không thể tin nổi nói:
- Một cảnh sát nằm vùng ở nhà mày mà mày nói không có gì?
Elio chắt lưỡi thiếu kiên nhẫn đáp:
- Thứ nhất, tao không kinh doanh tụ điểm vui chơi giải trí.
Tao chỉ đầu tư thôi.
Thứ hai, tao cũng chưa từng giết người cướp của, cũng không trốn thuế.
Tao chỉ bày chút trò vặt để mua mảnh đất này thôi, mà Alex thì không thuộc mảng này.
Mà nếu có bị phát hiện thì tao đi thuê khách sạn sống là xong.
Thứ ba, Alex là cảnh sát nên dù cô ấy có vào nhà với mục đích gì thì cũng không phải để làm hại tao hay chuộc lợi.
Rồi có cái gì mà tao phải lo sợ?
Kevin tắt tiếng.
Lập luận của Elio nghe hợp lý tới mức không có chỗ để hắn có thể cãi lại.
Hắn hậm hực nói:
- Thế mày không để ý đến việc Alex tới nằm vùng thật à? Mày thì không có nhưng có thể liên can đến người xung quanh mày thì sao?
Elio nhìn Kevin cười khẩy chế nhạo:
- Mày sợ rồi hả? Tao đã nói trước làm ăn đừng dính quá sâu vào bọn xã hội đen và buôn hàng cấm.
Không nghe thì ráng chịu chết đi.
Không có Alex thì cũng có Angela nào đó tới tóm cổ mày thôi.
Kevin trợn mắt phẫn nộ:
- Tao làm ăn đàng hoàng nha mày! Tạm thời vẫn đàng hoàng! Nếu không sao sống qua được cái vụ nằm vùng lúc trước của vợ mày! Nhưng mà không lẽ xung quanh mày có mỗi mình tao?
Elio nhíu mày, trầm tư một thoáng nói:
- Tao chưa từng nghe Alex thăm dò ai qua tao.
Đa phần cô ấy chỉ quanh quẩn xung quanh tao thôi nên tao nghĩ nhiệm vụ của cô ấy liên quan tới mỗi mình tao.
Kevin im lặng nhìn Elio một chốc trước khi băn khoăn hỏi:
- Trước đây không phải mày rất ghét nữ giới à? nhất là những người bày mưu tính kế cố tình tiếp cận mày.
Sao lần này mày biết rõ Alex cố tình tiếp cận thế nhưng không chỉ dửng dưng như không có gì mà còn muốn cùng người ta yêu đương vậy?
Elio không tốn lấy một giây chần chừ, đáp ngay:
- Bởi vì cô ấy đối xử tốt với tao rất chân thành, không hề có ý lợi dụng tình cảm để làm nhiệm vụ.
Thật ra trước khi vụ bắt cóc xảy ra, tao cũng đã rất hoang mang, Alex có đúng là thích tao không.
Cô ấy cứ lúc nóng lúc lạnh.
Nhưng lúc Alex mạo hiểm lộ thân phận cảnh sát, mang người đến cứu tao là đủ thấy cô ấy rất yêu tao rồi.
Còn gấp gáp nhảy xuống nước cứu tao quên luôn bản thân sợ nước.
Elio giơ tay lên, nheo nheo mắt nhìn khoảng cách nho nhỏ giữa ngón trỏ và ngón cái, vẻ đắc ý nói:
- Tao cảm thấy vị thế của tao nhỉnh hơn nhiệm vụ của cô ấy nhiêu đây nè.
Chỉ cần tao dùng thêm chút sức nhất định có thể đánh bại nhiệm vụ của cô ấy.
Kevin ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra một hơi chán nản:
- Hoàng tử và lọ lem thì mày nói giả tạo.
Hoàng tử và công chúa thì mày chê tầm thường.
Cuối cùng thì mày muốn hốt cảnh sát? Hoàng tử và hiệp sĩ? Mẹ kiếp, mày biết trình độ của trò chơi này khó cỡ nào không? Người ta là hiệp sĩ của nữ thần công lý đó.
Mày thật sự nghĩ người ta lung lay vì mày à? Vì cái gì từ mày chứ?
- Đương nhiên là cô ấy yêu tao.
- Elio vẫn không một chút do dự đáp ngay.
- Vì con người tao chứ vì cái gì? Chứ mày nghĩ tiền bạc của tao có tác dụng à?...!Mà không, ước gì nó có tác dụng.
Như vậy dễ hơn