Matteo đi đến trước mặt hai người, nét mặt lo lắng, toan mở miệng ra hỏi nhưng ánh mắt như có bản năng riêng mách bảo, lướt xuống dưới.
Lúc thấy hai bàn tay với mười ngón đan chặt vào nhau, trong đôi mắt của Matteo hiện lên sự sững sờ.
Alex là Elio theo cái nhìn chằm chằm của Matteo cũng ngó vào tay mình.
Trong khi Alex có hơi ngài ngại muốn rút tay lại thì Elio kiên định nắm chặt, thậm chí còn phơi ra ở nơi Matteo có thể nhìn thấy rõ hơn.
Không cần một lời giải thích rõ ràng nào, chỉ bằng thái độ thẳng thắn, dù có chút áy náy nhưng không hề có sự e dè, ngần ngại nào đã đủ cho Matteo hiểu mọi chuyện.
Người em trai này của hắn như được các vị thần ưu ái, luôn dành được bất cứ thứ gì mà nó muốn.
Dù đã cật lực đè nén nhưng vẫn không giấu hết được sự buồn bã, bất lực cùng chua chát, nhưng cũng đành cam chịu khi anh ngước mắt lên nhìn Elio, gượng cười nói:
- Xem ra hai đứa thật sự đã dàn xếp ổn thỏa hết rồi thật.
Chắc là không cần anh đến nói chuyện vô ích.
Alex cười lịch sự đáp lại:
- À, quả thật không cần anh lo lắng đâu.
Xin lỗi vì đã to tiếng trên bàn ăn.
Matteo bật cười ra tiếng, rồi lại hít sâu một hơi tiếp tục duy trì nụ cười của mình.
Dù vẫn còn nuối tiếc nhưng anh cũng có nét nhẹ nhõm hơn khi nhìn vào vẻ vô tâm vô phế của Alex.
Chỉ có Elio hiểu được ẩn ý trong lời nói của Matteo.
Hắn thành tâm nói:
- Max, anh có muốn đánh em cũng không sao đâu.
Em xứng đáng bị vậy.
Alex trợn mắt ngó qua Elio.
Hai người dù có xào xáo trên bàn ăn chút xíu, ghen tuông vớ vẩn một chút chứ có gì mà làm vẻ mặt, nói lời thoại như giật bồ nhau vậy?
Matteo bật cười bao dung:
- Anh có muốn đánh thì e rằng em dâu của anh cũng sẽ không đồng ý.
Thôi được rồi.
Hai đứa làm hòa, yêu thương nhau với anh là tốt rồi.
Em không cần phải cảm thấy có lỗi.
Matteo đi tới gần, vỗ nhẹ lên vai Elio vài cái như lời an ủi rồi quay lưng theo hướng ngược lại, thong thả rời khỏi.
Nhưng trong mắt Elio, bóng lưng của Matteo lại có chút ảm đạm.
Bất giác, sắc mặt của Elio cũng trở nên nặng nề.
Alex nhíu mày, giật nhẹ bàn tay đánh thức Elio:
- Mặt mày anh khó coi quá rồi đó.
Anh Matteo đâu có nhỏ nhen để ý chuyện anh ghen tuông vớ vẩn đâu.
Elio liếc mắt qua, thở hắt một hơi ngán ngẩm chịu thua:
- Tại sao tôi lại đi thích cô vậy trời? Đã ngốc rồi mà EQ cũng thấp nữa.
Chỉ có đánh người là giỏi
Alex miệng cười nhưng mắt không cười đáp ngay lập tức:
- Là do anh thích bị ngược đãi.
Thích bị ăn đòn.
- Cô!...!- Elio tức đến nghẹn lời.
Alex bĩu môi khinh thường.
Cô nâng hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người lên, lạnh lùng nói:
- Giờ anh hối hận cũng còn kịp đó.
Buông tay lẹ đi.
Nhưng dù Cô giật mạnh bàn tay nhưng dù cố thế nào cũng không thể thoát khỏi năm ngón tay của Elio.
Elio không những không buông mà còn cúi xuống, hôn cái chóc lên mu bàn tay của Alex khiến cô rùng mình.
Elio nhìn cô, vừa là chọc ghẹo cũng là trêu tức đáp:
- Là tôi làm phúc thu nhận cô, hi sinh bản thân để cô không đi làm hại người khác, nghe chưa?...mà thôi, cũng chẳng vấn đề gì.
- Elio cười nhẹ nói.
- Một nhà cũng không cần đến hai người thông minh.
Cô ăn, ngủ rồi chạy loanh quanh bên cạnh tôi là được rồi.
Tôi sẽ không lừa cô như bạn gái cũ của cô đâu.
Tôi nuôi được.
Elio cười cong cong mắt lẫn khoé môi, đưa tay vỗ vỗ đầu Alex vài cái.
Đầu mày cuối mắt đều là vui vẻ và cưng chiều.
Alex rơi vào tuyệt vọng.
Toi rồi.
Hắn thật sự thích mình…
Lời nói dù có phần cợt nhả nhưng thái độ tuyệt đối chân thành của Elio khiến Alex thấy bản thân đang đặt một chân vào cửa địa ngục rồi.
Vào hay ra là tùy ở việc cô đối xử với tình cảm này như thế nào.
Và Alex thật sự khó xử.
- Sao vậy? giờ tới lượt sắc mặt cô xấu đi à? Bị nói ngốc nên không vui hả? - Elio cười trêu.
Elio càng cười vui vẻ bao nhiêu thì Alex càng không cười nổi bao nhiêu.
Cô ra vẻ cáu kỉnh:
- Anh cứ thử bị nói là ngốc xem có vui nổi không.
Anh muốn nắm tay tới khi nào? Đổ mồ hôi ướt nhẹp rồi đây.
Buông ra đi! Tôi muốn tiếp tục về ăn bữa tối.
Elio khẽ cười một cái, tách rời mười ngón tay đan xen vào nhau của bọn họ nhưng không buông ra hẳn mà chuyển thành một cái nắm tay đơn giản, thái độ thản nhiên có phần nghênh ngang nói:
- Chúng ta đi với nhau.
Dứt lời, Elio liền đi vượt lên trước, kéo theo Alex đi theo sau một bước.
Alex nhìn gương mặt nghiên nghiên rạng ngời tự tin và hứng khởi thì trở nên bức bối.
Bàn tay còn lại đưa lên, vò lộn xộn mái tóc ngắn của mình.
Rõ ràng tình thế ban đầu rất đơn giản, nhưng chẳng biết là số phận trêu ngươi hay sao mà cô càng đi càng chệch hướng, càng muốn rút chân thì lại càng lún sâu hơn vào vũng lầy.
Elio đi trước, liếc nhìn Alex qua khóe mắt.
Thấy cái dáng vẻ than ngắn thở dài, trách trời trách đất trong trầm mặc của cô khiến hắn phải nhịn lắm mới không bật cười.
Nhìn cô, Elio càng cảm thấy những điều Kevin nói lúc trước đúng nhưng cũng không đúng.
Đúng là những cảnh sát như một hiệp sĩ.
Nhưng không phải vì vậy mà khó tấn công.
Bởi vì họ có một điểm có thể công phá.
Chỉ cần đủ thành ý và chân thành thì bọn họ không thể làm ngơ được.
Họ sẽ bị cảm giác tội lỗi cắn rứt lương tâm.
Chỉ cần có tình cảm thì nhất định sẽ nhân nhượng, rồi từ từ sẽ thành chịu thua mà thôi.
Nhìn Alex mà xem.
Hắn chỉ cười một cái, bây giờ cô đã bắt đầu không nỡ bài xích hắn nữa.
Phát hiện mới này thật khiến hắn vô cùng đắc ý.
Xem như có cách trị được vợ hắn.
Nhưng ông trời nhường như rất công bằng với hai người.
Alex cảm thấy nặng nề khó xử thì Elio cũng không cười đắc ý được bao lâu.
Khi cả hai trở lại bàn ăn thì Matteo không có ở đó nhưng lúc ba người Elio, Alex và bà Charisse đang ngồi nói chuyện với nhau trong phòng khách thì Matteo đi vào.
Anh đưa một chiếc hộp đựng đồng hồ đôi phiên bản giới hạn của một hãng đắt tiền cho Elio và Alex, nói là mừng đám cưới.
Còn vui vẻ dặn dò Elio đối xử tốt với Alex.
Sự vui vẻ, hưng phấn của Elio lập tức tắt ngấm.
Nụ cười gượng và ánh mắt nặng trịch của Elio lúc nhìn Matteo và nhìn chiếc đồng hồ khiến Alex chú ý.
Thái độ của Elio làm Alex nhận ra hình như khúc mắc của Elio với Matteo không đơn giản là hắn thấy có lỗi vì ghen tuông vô cớ với anh trai.
Chẳng ai vì một chút chuyện vặt như vậy mà ngồi trầm ngâm nhìn chiếc đồng hồ trên tay cả buổi như Elio.
Thậm chí đến lúc leo lên giường, không khí quanh hắn cũng bức bối như khi trời muốn mưa nhưng mưa không được.
Alex không nhìn nổi nữa.
Cô đang muốn nói với hắn, ngày mai khi Matteo rời đi thì muốn chia phòng ra ngủ như trước nhưng nhìn tâm trạng hắn xấu như vậy, cô lại thấy không