"Chị, chị đừng như vậy, cảm ơn chị đã thay em che giấu ba mẹ!"
Cố Nam Ân còn chưa nói xong, lời nói đã bị Cố Nam Nam đánh gãy.
Trong lòng cô rất rõ ràng, cho dù chị cô không biết, lần này trở về cô ban đầu cũng có tính toán muốn nói ra.
Hơn nữa, chị đã biết rồi cũng không nói điều này cho ba mẹ, cô thật sự thập phần biết ơn.
"Nam."
Cố Nam Ân di chuyển xe lăn đi đến trước mặt Cố Nam Nam, nhẹ nhàng kéo đôi tay cô vào trong lòng ngực, "Nam, tuy rằng chị không có bản lĩnh gì, nhưng chị hy vọng em có chuyện gì cũng đừng buồn một mình, có thể cùng chị."
Nước mắt ào ào rơi xuống.
Suốt một tuần trở về này, cô thật sự áp lực quá nhiều cảm xúc, ngày thường lúc thật sự nhịn không được quá khó chịu mới có thể thỉnh thoảng rơi vài giọt nước mắt, bây giờ Cố Nam Ân như thế, gánh nặng trong lòng dường như có người thay cô gánh vác, lập tức cảm xúc không thể sắp xếp lại được, oa oa khóc lên, như một đứa trẻ khóc đến cực kỳ thương tâm.
Cố Nam Ân cố nén nước mắt, vỗ nhẹ sau lưng em gái an ủi, ánh mắt càng thêm dịu dàng, "Được rồi, đều sẽ qua."
"Hu hu, cảm ơn chị, có người chị như chị thật là tốt quá."
Cuối cùng cũng có người cùng cô chia sẻ tất cả hỉ nộ ái ố.
Nhưng đối với chị gái của mình, cô lại hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết là rất nhiều năm trước hình như chị có một vị hôn phu, sau đó cũng không có người mới...... Hai người rốt cuộc là tách ra như thế nào, chị gái vì sao lại biến thành như vậy, Cố Nam Nam vẫn luôn hoài nghi, nhưng mỗi lần cùng chị đề cập đến vấn đề này, mặt chị lập tức biến sắc, hoặc liền lập tức rời đi, đối với chuyện của chính mình, chị ấy không bao giờ đề cập đến.
Cùng chị hàn huyên thật lâu, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, sau bữa cơm tối, cô vốn đang định đẩy chị gái ra ngoài đi dạo, gia hỏa Lâm Khả Nhi này bất đắc dĩ thực đúng là âm hồn không tan, khi cô vừa ăn xong một
bửa cơm tốt, Lâm Khả Nhi liền gọi điện thoại đến.
"Nam Nam, cậu thật đúng là đủ lớn rồi a, mỗi lần đi tìm cậu như đi tìm lão Phật gia. Có thể trực tiếp cho chúng mình vào bằng cửa sau không, thân! Bây giờ cậu rốt cuộc đang ở đâu vậy?"
"Mình về nhà! Khả Nhi, xảy ra chuyện gì sao?"
"Về nhà? Nam Nam, cậu có lầm hay không, chẳng lẽ cậu và người trong nhà......?"
Lâm Khả Nhi rất ngạc nhiên, nhưng đồng thời cô cũng hiểu rõ chọc phải Mặc Lệ Tước đã mang lại cho cô ấy bao nhiêu áp lực lớn, có lẽ về nhà cũng tương đối tốt.
"Không có đâu, cậu gấp gáp tìm mình như thế có chuyện gì!"
"Không phải mình tìm cậu, là Quý Bắc Thần, hình như là chuyện rất cấp bách, liên hệ với cậu không được, lo lắng đến chết rồi."
Quý Bắc Thần?
Chẳng lẽ là chuyện cô nhờ hắn đã có tiến triển?
Cứ nghĩ rằng sẽ mất chút thời gian, không ngờ tiểu tử thối ấy tay chân cũng thật nhanh nhẹn.
"Cậu ta bây giờ đang ở đâu, mình lập tức đến."
Lúc Cố Nam Ân xuống dưới lầu, Cố Nam Nam vừa lúc đang ở lối ra đổi giày.
"Nam Nam, em còn muốn ra ngoài?"
"Vâng, chị, em có chút việc, không thể cùng chị ra ngoài đi dạo, xin lỗi!" Tuy rằng chuyện trên báo chị gái đã biết, nhưng chuyện xin nghỉ ở trường học cô cũng không nói đến, nên phải vội vã giải quyết, nếu không trường học bên kia mà gọi điện thoại đến thúc giục, vậy là không xong.
Cho nên, cô phải nhanh chóng xuất ngoại.
............
Lúc Cố Nam Nam mồ hôi đầm đìa xuất hiện trước mặt Quý Bắc Thần, trong tay Quý Bắc Thần đang bưng ly cà phê nhấp một ngụm, nhìn bộ dạng của cô ngay lập tức phun ra, cười ha hả, "Ha ha ha! Ha ha ha! Nam, trên đường cậu bị người ta cướp sao, sao lại chật vật như thế."