Cố Nam Nam hung hăng trừng mắt một cái, rất không hình tượng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Quý Bắc Thần, còn cố ý dùng sức chen vào hắn tỏ vẻ bất mãn của mình với hắn, rồi ngọt ngào híp mắt vẫy tay với anh phục vụ phía trước, “Phục vụ một ly Lam Dụ.”
“Cậu làm gì, đừng ăn đậu hũ của mình a, Nam.”
Quý Bắc Thần phản đối, mặc dù hai người từ lúc trung học đã trở thành bạn thân nhưng cũng không có sự khác biệt gì giữa nam và nữ, nhưng cũng là một trong những đàn ông đã từng theo đuổi cô, nếu cô cứ lại như thế tới gần, hắn khó tránh khỏi bị bóp chết cũng không chừng a!
“Lăn một bên đi, Quý Bắc Thần tôi phát hiện cậu là miệng chó phun không ra ngà voi.”
Mỗi lần nhìn thấy cô mà không tổn hại cô thì cả người hắn sẽ không được thoải mái.
Gia hỏa này hoàn toàn xem việc tổn hại cô như là một loại lạc thú.
“Này, đây là thái độ nhờ người khác của cậu sao Nam? Chẳng lẽ cậu không muốn xuất ngoại?”
“Xuất ngoại?”
Trên gương mặt đẹp trai của Quý Bắc Thần mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vỗ nhẹ ngực mình, “Bổn thiếu gia đã thay cậu thu phục, có phải rất cảm động hay không, có phải rất muốn báo đáp mình hay không, nếu không lấy thân báo đáp đi, Nam!”
“Khỉ mốc ấy.”
Vốn là rất cảm động, nhưng vừa nghe đến lời nói chi gian từ trong miệng hắn có khác biệt rất lớn, trong lòng cô chỉ có một chút cảm động đã hoàn toàn biến mất.
Quý Bắc Thần vẻ mặt bi thương khổ sở, tay chống cằm, đáng thương nhìn Cố Nam Nam, ai oán lên, “Nam, mình chính là ân nhân của cậu!”
“Vâng vâng vâng, đại ân nhân, nữ tử xin cảm ơn!”
Cố Nam Nam mỉm cười híp mắt với Quý Bắc Thần, hai tay giả vờ đào tim rồi bay về phía hắn, cả người thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng âm thanh truyền tới lỗ tai hắn, lại cho người ta một loại cảm giác như đang ở trong sông băng cực lạnh.
“Cứ như vậy?”
Cố Nam Nam xem thường, “Nếu không?”
Quý Bắc Thần: “……”
Nhưng……
Bởi vì cùng hắn làm ầm ĩ lên như thế, tất cả cảm xúc bực bội áp lực trong lòng cô đều dần dần biến mất không thấy nữa, lúc ấy cũng như vậy, lúc
cô muốn khóc nhất và bất lực khó chịu nhất cũng là hắn cùng cô say rượu, có được bằng hữu như vậy bên người cô thật sự thực vui mừng.
“Cảm ơn cậu!" Giọng nói Cố Nam Nam cực kì thấp, lời nói nhỏ nhẹ như từ kẽ răng thoát ra.
“Hả? Nam, cậu vừa nói gì?” Hắn mơ hồ nghe thấy được, nhưng không nghe rõ.
“Không có gì!”
Cố Nam Nam lập tức giả vờ hoàn toàn không biết gì cả, bộ dáng ngốc nghếch làm hắn ngẩn ra vài giây, thực nhanh liền dời đi ánh mắt mình, “Ồ!”
Không ai nói gì với nhau, không khí lập tức trầm mặc xuống.
Sau đó, Quý Bắc Thần nói, giọng nói đã không còn vui đùa như ban đầu, rất nghiêm túc, “Nam, tuy rằng mình không biết cậu đã như thế nào chọc phải Mặc Lệ Tước nhân vật lớn như vậy, mình cũng không tính hỏi, nhưng chỉ cần cậu muốn rời đi, mình nhất định sẽ giúp cậu, mình đã nghĩ kỹ biện pháp rồi, vạn vô nhất thất.”
Hắn nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt trong suốt, cả người cũng bởi vì cặp mắt đẹp đẽ kia mà trở nên đẹp trai như ánh mặt trời.
Được rồi, kỳ thật Cố Nam Nam nghĩ, hắn vẫn luôn có giá trị cao, chẳng qua là cô đã miễn dịch rồi mà thôi.
…………
Đêm hôm đó, sau khi Cố Nam Nam và người nhà từ biệt, đêm đó dưới sự trợ giúp của Quý Bắc Thần, thuận lợi mua được vé máy bay, đi qua trạm đăng ký.
Nghĩ thầm lần này cuối cùng cũng có thể rời đi.
Tuy nhiên khi cô đang chuẩn bị đăng ký, điện thoại trong tay lại vang lên, là Quý Bắc Thần gọi đến, Cố Nam Nam không chút suy nghĩ liền nghe máy.
Nhưng mà trong điện thoại toát ra lại là âm thanh lạnh lùng của Mặc Lệ Tước, “Cố Nam Nam, không muốn hắn chết thì lập tức cút trở về cho tôi.”