Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong xuôi, 2h chiều Trần Thanh Ngọc đưa Vương Nghiêm rời khỏi Hoàng Gia.
Cô dắt con ra ngoài, tìm một chiếc taxi đến đó.
Cô không muốn đi xe của Hoàng Gia, nếu để ông nội cô biết thì sẽ không hay.
Rất nhanh đã đến Vương Gia, dinh thự rộng lớn ngay trước mắt nhưng mọi kí ức trước đây đối với Trần Thanh Ngọc là không có.
Cô chỉ có cảm giác xa lạ chứ không có chút thân quen gì.
Trần Thanh Ngọc bấm chuông, vệ sĩ mau chóng nhận ra Tiểu Thiếu Gia của họ.
Còn Trần Thanh Ngọc thì họ hoàn toàn không biết.
- “ Cảm phiền anh thông báo cho Vương Gia có Trần Thanh Ngọc muốn gặp mặt.
” Trần Thanh Ngọc nói
Tên vệ sĩ gật đầu, anh bước vào bên trong thông báo.
- “ Cố Lão Gia, Lão Gia.
Có cô gái tên Trần Thanh Ngọc và Tiểu Thiếu Gia đến ạ.
”
Vương Mặc, Vương Quốc Đạt không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ lại là Trần Thanh Ngọc thật hay sao? Tỉnh lại rồi ư?
- “ Mời họ vào đây ” Vương Mặc nói
Tên vệ sĩ gật đầu tuân mệnh, sau đó ra nói với Trần Thanh Ngọc.
Trần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm bước vào.
- “ Vương Cố Lão Gia, Vương Lão Gia.
” Trầm Thanh Ngọc lễ phép nói
- “ Ông cố, ông nội.
” Vương Nghiêm cúi đầu chào
- “ Ngồi đi, ngồi đi.
” Vương Mặc
Trần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm cùng ngồi xuống, quản gia đem nước lên mời họ.
- “ Hôm sau cháu đến đây xin thưa với hai vị rằng cháu sẽ đưa con mình đi, nên là hôm nay đưa nó đến tạm biệt ạ.
Vương Gia không biết có đồng ý không? ” Trần Thanh Ngọc nói
- “ Tất nhiên là được, Tiểu Nghiêm là con trai cháu, đương nhiên sẽ sống cùng cháu.
Vương Gia ắt sẽ đồng ý, cháu không cần lo.
” Vương Mặc nói
Vương Quốc Đạt thiết nghĩ Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc đều ở Hà Nội, nếu được thì có thể gặp được nhau.
Sự thật mà nói, ông rất ưng cô gái này.
Cũng rất muốn cô trở thành nàng dâu của Vương Gia.
- “ Cháu tỉnh lại bao lâu rồi, hiện giờ đã bình phục hoàn toàn hay chưa? ” Vương Mặc hỏi
- “ Cháu cũng mới tỉnh lại được khoảng 1 tuần ạ, sức khỏe của cháu cũng tốt hơn rồi ạ.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Lúc đó, Vương Gia không nghĩ cô ta lại manh động nhanh như vậy, không thích ứng kịp nên mới khiến cháu bị như thế.
Không biết vì sao cháu lại cứu Vương Kiên và Vương Nghiêm.
” Vương Mặc
- “ Cháu là do bệnh nghề nghiệp, cháu cũng có một cảm giác rất thân thuộc.
Nhưng không rõ là gì, cháu cũng không biết tại sao bản thân lại mang thai và sinh con được.
Nhưng cứu Vương Kiên, là cháu yêu anh ấy.
” Trần Thanh Ngọc
Hai người