Triết Dương và Trần Thanh Ngọc vô tình chạm mặt nhau ở căng tin, mối quan hệ của hai người không có ai biết ngoại trừ Vương Kiên.
Vương Kiên muốn hai người là anh em như trước, bản thân anh cũng không muốn.
Vương Kiên nghĩ lại, dù sao Triết Dương cũng là đàn anh của cô, là anh em thân thiết.
Anh không nên vì sự ích kỷ của mình mà chia cắt nó, giờ cô đã là vợ anh với lại cô cũng không yêu Triết Dương, anh cũng không lo và hơn nữa Triết Dương cũng hoàn toàn buông bỏ tình yêu với Trần Thanh Ngọc.
Những người ở đây ai cũng cúi chào Trần Thanh Ngọc một tiếng, Triết Dương cũng không ngoại lệ.
Ở đây nhiều người, không chào không được, bởi đây là phép tắc.
- “ Thiếu Phu Nhân ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu, cô định bước đi thì bị giọng nói của Triết Dương vọng lại, cô quay lại nhìn.
- “ Thiếu Phu Nhân, có thể nói chuyện một chút không? ”
- “ Chẳng phải là anh không muốn sao? Chẳng phải sáng hôm sau nay anh đã nói hết rồi sao? ” dư âm của buổi sáng vẫn còn đọng lại trong đầu Trần Thanh Ngọc, cô không thể quên được
- “ Thiếu Phu Nhân, có thể qua kia ngồi không? ” Triết Dương đề nghị
- “ Được ”
" Hễ anh mở miệng là nói Thiếu Phu Nhân, anh có thể đừng gọi em như thế nữa có được không? " Trần Thanh Ngọc nói trong lòng
Cả hai cùng ngồi xuống bàn, ngồi đối diện nhau mà không khí rất ngượng ngùng, không còn thân thuộc như xưa.
- “ Thiếu Phu Nhân ”
- “ Anh thôi được rồi đấy, mở miệng ra là gọi em như thế.
Ở đây không có ai, anh sao cứ phải như thế.
” Trần Thanh Ngọc phát bực, người khác gọi cô như thế cô không quan tâm, đến người anh của cô cũng gọi cô như vậy, cô không thể chấp nhận nổi
- “ Xin lỗi vì.....!chuyện sáng nay....!thật sự....!không....cố ý....!” Triết Dương lấp lửng, anh mãi mới nói xong một câu
- “ Chủ ngữ của anh đâu, anh nói chuyện với em kiểu đó à.
”
Triết Dương cúi mặt xuống, Trần Thanh Ngọc lại nói.
- “ Chuyện sáng nay anh cố ý có đúng không? Anh sợ chồng em hiểu lầm, anh ấy lại uy hiếp anh có đúng không? ”
Cả hai người này Trần Thanh Ngọc quá hiểu, chỉ cần nhìn qua biểu hiện là biết.
Khi còn học Đại Học, cô đã từng học bộ môn tâm lý học ở người.
- “ Sao em lại biết? ”
- “ Tại sao em lại không thể biết.
Anh quên em đã từng học bộ môn tâm lý học hồi Đại Học rồi sao? ”
- “ Cũng phải nhỉ, không giấu em được.
Anh cũng vì không muốn chủ tịch hiểu lầm, cũng không muốn người khác hiểu lầm, chủ tịch sẽ tức giận với em.
Với lại thân phận của em cao quý như vậy, anh lại là nhân viên.
Anh với em thân thiết, người khác lại nghĩ anh lợi dụng em để đạt mục đích.
”
- “ Lợi dụng thoải mái, em có gì để lợi dụng.
Nói nhảm câu nào, em cho lên bàn mổ thử dao phẫu thuật một lần trong đời cho biết.
”
- “ Ai muốn thử thì cứ thử, anh thì không có nhu cầu.
Em được bao nhiêu tháng rồi, đứa bé phát triển tốt chứ.
”
- “ Em gần 9 tháng rồi, hai đứa bé phát triển tốt, cũng mệt lắm anh.
”
- “ Vậy thì tốt rồi, chủ tịch cũng thật khỏe.
Khâm phục, khâm phục.
”
- “ Anh thôi đi, lấy vợ đi, đợi đến bao giờ nữa.
30 tuổi rồi đấy, không ít đâu, tìm hiểu đi.
”
- “ Còn sớm chán, mấy năm trốn ở Mỹ không về