Cuộc sống của anh và cô vẫn diễn ra như bình thường, không có gì thay đổi.
Vương Kiên cứ đến công ty làm việc xong lại về nhà, còn cô cứ quanh quẩn trong biệt thự của Hoàng Khải Minh bởi vì cô không quen ai ở đây cả.
Trần Thanh Ngọc hôm nay sẽ ra ngoài mua đầm cho bà bầu, cô không thể để cho mọi người biết là cô đang mang thai được.
Ăn sáng và sửa soạn xong xuôi, cô nói với quản gia Kim rồi đi ra ngoài.
Cô nhờ tài xế của biệt thự đưa cô đến trung tâm thương mại, Hoàng Khải Minh chuyển tiền cho cô vào tài khoản không ít.
Trần Thanh Ngọc là người tiết kiệm, cô cũng chỉ mua một vài bộ với giá tầm trung mà thôi, cô đâu có quen sử dụng đồ đắt tiền.
Đến nơi, Trần Thanh Ngọc đi vào, tài xế đậu xe rồi đi theo cô.
Hứa Giai Kỳ dặn anh ta phải bảo vệ chu toàn cho cô.
Cô đến gian hàng của mẹ và bé chọn tầm 5 bộ, không nên mua quá nhiều.
Đến lúc bụng lớn thì sẽ chật, không mặc vừa được nữa.
Cô chọn chất liệu vải mềm mại, hoa văn đơn giản, không cần phải loại đắt tiền.
Cô nói với nhân viên ở đó gói lại cho mình rồi, cô nhận lấy rồi đưa cho A Diên cầm giúp.
Trần Thanh Ngọc đi đến khu bày bán sách, ở đây trưng bày rất nhiều loại sách : kinh tế, kinh doanh, giáo dục, lối sống, làm mẹ, hôn nhân, sinh sản,.......!Cô định chọn lấy mấy cuốn sách nhưng vì nó khá cao, định nhờ A Diên lấy giúp thì có một người nào đó đã lấy giúp cô.
Người đó không ai khác ngoài Vương Kiên, khu trung tâm thương mại này là của Khải gia.
Hôm nay anh đến đây nói chuyện với Khải Minh Kiệt, lúc chuẩn bị đi về thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở đằng đó nên mới đến xem, ai mà ngờ được đó là người mà anh mong nhớ bấy lâu nay.
Anh đưa mấy cuốn sách đó cho cô : Thanh Ngọc, của em đây.
A Diên : Vị thiếu gia này, tại sao anh lại gọi tên của Tiểu Thư nhà chúng tôi thân mật như vậy.
- A Diên, anh ra ngoài trước đi.
Lát em sẽ ra sau, anh ấy là bạn của em.
A Diên : Tiểu Thư, không được đâu.
Phu Nhân đã dặn tôi bảo vệ cô, nếu cô có mệnh hệ gì thì tôi phải làm sao.
- Em không sao, em tự lo được.
Anh cứ ra xe trước đi, nhé.
A Diên : Tôi sẽ ở một góc quan sát, không thể rời khỏi Tiểu Thư nửa bước được.
Trần Thanh Ngọc biết không thể cãi lại A Diên, sở dĩ cô gọi A Diên là anh vì anh ấy lớn hơn cô.
- Sao anh lại ở đây, tôi đã nói là tôi với anh đừng nên gặp nhau rồi.
- Em ghét tôi lắm sao, vì sao em cứ phải nặng lời với tôi thì em mới chịu.
- Vương Thiếu Gia à, anh là người đã có vị hôn thê.
Anh muốn người ta