Thời gian ba năm dài đằng đẵng, như vậy cũng đủ để nguôi ngoai tình cảm trong lòng con người.
Vòng luân chuyển của thời gian không ngừng quay, cứ như vậy trôi qua từng ngày từng giờ từng phút.
Thời gian không chờ đợi một ai, chỉ biết quay đi chứ không bao giờ quay lại.
Nếu thời gian được quay trở lại thì chỉ có hai từ " giá như ? "
Giá như con gái của Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc không chết?
Giá như Vương Kiên có thể quay lại khoảng thời gian trước khi anh đi Pháp, lúc đó sẽ từ bỏ ý định đi Pháp của anh.
Giá như Nghiêm Tuyết Tình không ác, không yêu Vương Kiên và bị tiền tài che mờ lý trí?
Trên đời này, ai ai cũng phải thốt ra từ trong lòng hai từ " giá như ".
Giá như thời gian có thể ngưng đọng để chúng ta quay lại những khoảng thời gian đó, để thực hiện những việc chúng ta hối hận hoặc đã bỏ lỡ.
Nhưng đó chỉ là một giấc mơ, nó không hề có thật.
Con người khi mất đi thứ quan trọng với mình thì mới biết hối hận, mới biết hối tiếc.
……………
Trần Thanh Ngọc nghĩ rằng con trai của cô và anh đã chết, thực chất là không phải như vậy.
Cô nghe người ngoài nói chuyện thì đã tin nó là sự thật, và rồi bỏ đi không nhìn được mặt con mình.
Cô không sai, gia thế của Vương Kiên quá giàu có và hiển hách rồi.
Xét về hoàn cảnh gia đình, tính cách, học vấn, năng lực, cả hai người đều khác nhau một trời một vực.
Trần Thanh Ngọc chính là người bình thường còn Vương Kiên lại là người thừa kế của gia tộc lớn.
Dù Hoàng Gia công nhận cô nhưng cô không dám đứng bên cạnh Vương Kiên, về mọi phương diện thì hoàn toàn không phù hợp.
Người giàu kẻ nghèo sẽ xứng đôi sao? Thiên hạ bình phẩm " đũa mốc mà đòi chòi mâm son " ; " thân là vịt trời bỗng một phát biến thành thiên nga " còn có lời mỉa mai " trèo cao ".
Tình yêu của anh dành cô quả thực rất lớn nhưng nó có thể vượt qua rào cản của gia tộc và xã hội hay không?
Vương Kiên từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, hoàn toàn không thiếu thứ gì.
Muốn gì được đó, một chút cơ cực nghèo