Nụ cười trên mặt người đàn ông không thể duy trì, khóe mắt giật giật.Khó khăn lắm anh ta mới nhìn thấy một người đẹp, lại là người đồng tính?Diệp Điệu thả chân xuống, làm trò trước mặt người đàn ông kia, cô ấy dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn trước mặt anh ta, xoay người nói: "Đi thôi."Từ đầu đến cuối Thi Mị không nói một chữ, cô đứng dậy theo Diệp Diệu, đi vào văn phòng của cô ấy.Quán bar rất lớn.Ngoại trừ đại sảnh ở ngoài, còn có mấy chục căn phòng riêng trang trí xa hoa tinh xảo.Trước đây, chỗ ngồi ở đây hoàn toàn không đủ ngồi.Nhưng bây giờ không thể so với ngày xưa.Nhưng những căn phòng tinh xảo này trông vô cùng trống vắng, lộ ta hơi thở vài phần đáng thương.Thi Mị đi vào phòng làm việc, cô nhìn thấy đầu tiên là tủ bày cúp vàng sau bàn làm việc.Ba năm qua, cúp vàng vẫn mới nguyên như lúc ban đầu.Diệp Điệu phát hiện ánh mắt của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đó là lần đầu tiên Đường Vũ đóng phim, bởi vì kỹ thuật diễn quá kém bị chế giễu, fans của cậu ấy sợ cậu ấy mất tự tin, bỏ ra rất nhiều tiền làm cúp vàng cho cậu ấy."Cô ấy nói như vậy, nhưng trên mặt không hề có ý cười nhạo.Thi Mị cong cong môi, trong lòng ấm áp, tuy nhiên cô muốn giả dáng vẻ không biết, hỏi: "Cái này tại sao lại ở chỗ cô?"Đây là câu nói đầu tiên Thi Mị nói từ lúc tiến quán bar tới nay.Diệp Điệu ngừng một chút, không nhịn được nhìn hai mắt của cô thêm mấy lần.Giọng nói mềm mại, giọng điệu rõ ràng mà thẳng thắm, âm sắc cực kì dễ nhận biết.Trong mắt mang theo ý cười còn có ánh mắt kia, cô ấy mới nhìn thậm chí còn nhìn ra bóng dáng của Đường Vũ.Diệp Điệu chỉ nhìn rồi chuyển ánh mắt, cười nhạt: "Cậu ấy ngại để ở nhà quá mất thể diện, nên mới chuyển nó tới đây.""Kìa.
" Cô ấy chỉ một loạt chữ trên mặt: "Nhìn thấy không, mấy chữ viết phía sau."Diệp Điệu vừa nói, vừa cởi ra áo da lộ ra làn da tuyết trắng.Trước đây hai tay mềm mại,