Diệp Điệu vốn nghĩ cô là con người ngoan ngoãn, bị cô nói một câu không kịp chuẩn bị như thế liền ho khan kịch liệt.
Không thể không nói, độ tương phản hơi lớn.
Diệp Điệu thật vất vả mới ngừng ho, nhưng cô nâng mắt mới phát hiện Thi Mị đã ngồi xuống.
Thi Mị nhìn cô ấy, ánh mắt có chút nghiêm túc, nói: "Tôi hơi khát.
"Diệp Điệu ︰"! !.
"Diệp Diệu quay người đi đến trước tủ lạnh, cầm lấy một chai nước khoáng ném tới.
Thi Mị vững vàng nhận lấy.
Cô tự mình vặn nắp chai, ừng ực uống hết gần một nửa.
Thấy dáng vẻ hoàn toàn không khách khí này.
Diệp Điệu thổi thổi khói, cô ấy nở nụ cười: "Cô có thể tháo mặt nạ này ra không?""Không thể.
""Vì sao?""Hủy dung, xấu.
""Nếu như tôi miễn cưỡng muốn xem thì sao?""Vậy cũng chỉ có thể nát.
" Thi Mị nhún vai: "Nhưng Đường Vũ nói, cô ấy cảm thấy chúng ta có thể theo nhu cầu của mỗi bên, tôi mới tìm cô.
""Theo nhu cầu của mỗi bên?""Cô muốn kiếm tiền, còn tôi, cô ấy phải nói với cô rồi mới phải chứ.
""Tôi không kiếm tiền cũng không sao cả.
" Diệp Điệu đi tới, ánh mắt mê ly tà hoặc, cô ấy giơ tay nâng cằm của cô lên, giọng nói thong thả lại dụ dỗ: "Nhưng là cậu, tớ lại có hứng thú.
"Ngón tay của Diệp Điệu đeo chiếc nhẫn màu đen.
Thi Mị nhìn một chút liền nhận ra, đây là quà năm ấy Đường Vũ tặng cho cô ấy.
Cô ấy vẫn còn đeo sao?Diệp Điệu thấy cô đang nhìn chiếc nhẫn của mình, cô ấy nâng cằm cô lên, thong thả nói: "Nhìn quen mắt sao? Năm ấy cậu mua cho tớ mà.
"Trái tim của Thi Mị dao động.
Diệp Điệu nhìn chằm chằm cô, môi cong lên: "Cậu còn nói, trừ khi tớ có nhẫn kết hôn, nếu không thì không được tháo xuống, tớ đều nhớ hết.
"Thi Mị muốn đẩy cô ấy ra, nhưng Diệp Điệu vẫn không nhúc nhích.
Một tay khác của Diệp Điệu nắm lấy mặt nạ của cô, gằn từng chữ: "Đừng giả bộ với tớ, Đường Vũ, hai chúng ta cùng lớn lên, cậu còn ăn cơm mẹ tớ nấu, ai lại không biết?"Khi Diệp Điệu nói lời này, hơi thở