Hùng Khai Thạc nhắm mắt lại.
Nhưng đột nhiên, anh ta nghĩ đến chuyện mấu chốt.
"Anh Thời!" Hùng Khai Thạc giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, "Tôi nhớ rõ, năm đó trái tim của Đường Vũ bị truyền thông đưa tin nói là tặng cho người bạn tốt của cô ấy, chính là Bạch Nguyệt Khiết đúng không?"Thời Lệnh Diễn vừa mới cúp điện thoại.
Lúc nghe thấy Hùng Khai Thạc nói những lời này liền hơi dừng lại.
Nhưng không lên tiếng.
Hùng Khai Thạc gần như bị tác dụng của thuốc làm cho tan rã, cả người đều lăn trên đất muốn tìm kiếm chút mát mẻ.
Khó lắm mới thoải mái được chút, Hùng Khai Thạc khẩn trương nói thêm ︰ "Chẳng lẽ anh không muốn biết nguyên nhân thật sự cái chết của Đường Vũ sao?"Thi Mị nghe thấy những lời này của Hùng Khai Thạc, động tác thoáng dừng lại, vểnh tai nghe.
Sắc mặt Thời Lệnh Diễn càng thêm căng cứng, không để ý tới anh ta, ôm cái lò trong lòng rời đi.
Hùng Khai Thạc nóng nảy, kêu ︰ "Anh Thời, tôi biết bí mật của Bạch Nguyệt Khiết, anh bỏ qua cho tôi đi!"Nhưng giọng nói lại không có chút sức, Hùng Khai Thạc chỉ có thể mềm nhũn như con chi chi nằm trên mặt đất, "Tôi thật sự biết, nguyên nhân Đường Vũ chết! ""Vậy cậu nói đi, " Thời Lệnh Diễn dừng động tác, đưa lưng về phía Hùng Khai Thạc, giọng nói trầm thấp, "Sao Đường Vũ lại chết?"Hùng Khai Thạc vui vẻ, lập tức nói ︰ "Là Bạch Nguyệt Khiết, Bạch Nguyệt Khiết muốn trái tim của Đường Vũ, cô ta muốn sống, cho nên hại chết Đường Vũ!"Thi Mị nghe thế, cánh tay ôm Thời Lệnh Diễn bỗng nhiên hơi siết chặt.
Thi Mị lặng yên nghiêng đầu, nhìn về phía Hùng Khai Thạc cách đó không xa.
Không đúng.
Căn bản không đúng.
Cô chết thế nào, cô là người rõ hơn ai hết.
Cô là bị người ta giết chết.
Bị người đàn ông cô đang ôm một súng bắn chết.
Hô hấp Thi Mị càng thêm dồn dập, sóng nhiệt nóng bỏng trên người vẫn không đè được ý hận bùng cháy trong tim.
Thi Mị cúi đầu, há mồm liền cắn cổ Thời Lệnh Diễn.
Thời Lệnh Diễn nhướng mày, giơ tay muốn tách đầu Thi Mị ra.
Nhưng cô ngốc này rất cứng đầu, càng cắn càng chặt.
Thời Lệnh Diễn đành phải bỏ qua, đưa